Dùng Tất Cả Nhân Sinh Có Được Bảo Vệ Người

Chương 5: Kiếp nạn mới


7 tháng


“Nói vậy dì Tuyết vẫn chưa khỏi sao? Lần trước phong hàn cũng không kéo dài như vậy.”

“Lần này thực sự nặng hơn nhưng thuốc cũng sớm gửi về rồi. Bạch thiếu không cần lưu tâm... Nghe nói Bạch thị chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới, thời gian này hẳn là rất căn thẳng. Tôi làm phiền anh nhiều rồi."

“… Không có gì, cô là ân nhân của em tôi, người làm anh như tôi dĩ nhiên phải có trách nhiệm.”

“Hi vọng cô ấy sớm lấy lại tinh thần.”

 

Nói rồi cô đứng dậy, Bạch Vũ Thần muốn tiễn nhưng bị ngăn lại. Lúc này hắn xuất hiện gần cô không phải chuyện tốt cho đôi bên.

.

.

.

 

Cửu Sơn An, nơi Tuyết gia đang lưu trú.

 

Nghe tiếng xe đi vào hai vợ chồng trung niên nhanh chóng đứng ra cửa. Ánh sáng từ lồng đèn đỏ chiếu lên tấm lưng hai người khiến người khác có cảm giác rất ấm áp. Sherry cũng dịu đi ánh mắt của mình.

 

“Tiểu Y sao lại về muộn vậy?  Đã gặp A Thần chưa?”

“Đã gặp rồi ạ.”

 

Tuyết Thanh nhìn cô cháu gái ảm đạm trước mắt có phần thương xót. Lâu lắm rồi bà mới có cảm giác đứa cháu nhỏ quay về, chỉ hận bản thân không đủ khoẻ hoắn để xử lí bộn bề cho cô.

 

“Ta bảo người hâm nóng đồ ăn cho cháu, mau vào nhà đi kẻo lạnh. Nơi này thời tiết rất khác thành phố A.”

 

Tuyết Thanh lườm Nhậm Khúc một cái.

 

“Ai mướn ông cướp lời của tôi?”

“Vâng vâng tôi xin lỗi. Phu nhân cũng nên vào trong thôi. Bà cũng có tuổi rồi.”

“Ông! Ông chê tôi già?”

 

Sherry nhìn hai vợ chồng này mười mấy năm nay vẫn vậy. Mỗi lần gặp mặt không khi nào thấy bọn họ hoà thuận. Dẫu vậy so với sự thờ ơ với đối phương ở kiếp trước thật sự ấm áp hơn rất nhiều.

 

“Không cần chuẩn bị đồ cho cháu. Hai người nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

 

Nói rồi herry  rời đi. Bóng dáng cô vừa khuất vẻ mặt Tuyết Thanh liền thay đổi, sắc lạnh nhìn ra phía vườn trúc.

“Có phải đám nhãi ranh ở đó gây rắc rối gì cho con bé rồi không?”

“Ngày mai nhắc nhở người ở đó là được. Bà nghỉ sớm, ngày mai có lẽ chúng ta sẽ có khách quý đấy.”

“Hừ! Cần ông nhắc sao? Thằng nhóc Bạch gia hẳn vẫn chưa nhận được thứ nó muốn…"

 

Tuyết Thanh nói đến đây khẽ thở dài một hơi. Bà đối với hai đứa cháu này cũng không mong sẽ có ngày đối chọi. Chỉ có thể hi vọng trên thương trường sẽ nể tình hai bên.

.

.

.

 

Sherry mệt mỏi xoà người trên giường. Mi mắt vừa nhắm lại, trong thoáng chốc bức tranh nhuốm màu đỏ rực lại hiện lên. Nhưngz thi thể chất chồng lên nhau, mùi tanh thối kinh khủng của thi thể đang dần bị phân hủy. Cơ thể bị đè lên nặng trĩu chỉ có thể phó mặt cho nhưng sinh vật thấp bé dần dần gặm nhắm. Cảm nhận từng hạt mưa nhọn như dao rơi vào người, nước mắt cùng oán hận hoà làm một.

 

Sherry mở to mắt, ném phăng chiếc chăn trong tay. Một mạch chạy vào nhà tắm, chìm trong bồn nước lạnh thấu xương giữa đêm.

 

“V, đọc lại cho tôi thông tin hai nười thừa kế Kỷ, Hạ.”

 

Trong khoảng không rào rạc tiếng nước vang lên, giọng nói của V phát ra vô định.

 

[Đợi tôi một lát... Kỷ gia, người được chọn thừa kế hiện tại là Kỷ Dương đang phụ trách giải trí KINGELL. Thích những bộ môn mạo hiểm. Khá điềm đạm. Đây là đối tác lâu dài của Bạch  thị. Về phần Hạ gia, cháu gái trưởng của bọn họ là Hạ Liên, giữ chức đội trưởng võ thuật đại học TX. Rất ít khi tham gia vào vấn đề của gia đình.]

 

Sherry ngẫm nghĩ một lúc.

 

“Lăng gia.”

[Lăng gia, Lăng Nguyên Hạo và Lăng Tuyền. Tôi nghe đâu cô gái này có ý đầu quân vào J.D nên khả năng anh cô ta sẽ là người thừa kế tiếp theo. Đây cũng là đối thủ của Bạch thị. Đa phần người này ở C quốc.]

 

Lời vừa dứt những mảng sáng lần lượt nhấp nháy xung quanh nhà tắm, chúng nhanh chóng hợp thành hình thể xác định. Thiếu niên với mái tóc đen nháy cùng đôi mắt xanh lục nhìn chăm chăm vào cô.

 

[Nói trước cho cô biết là tôi giờ đang trong giai đoạn cháy bỏng mông đấy. Đừng có mà gây thêm việc.]

“Ha!”

 

Sherry nghe vậy thì bật cười, xung quanh cô đúng là chẳng có ai bình thường.

.

.

.

 

Sau khi bàn bạc xong với khách hàng Sherry nhanh chóng xem lại lịch trình, bỗng cả người cô nỗi da gà.

 

“...”

 

Cô nhóc nào đấy đang đâm đầu chạy ra đại lộ rồi đứng đờ người nhìn chiếc container lao tới với tốc độ cao. Sherry nhìn mà thấy bất lực. Có phải là kiếp nạn của cô bắt đầu rồi không?

 

“Bộ cô là thần gặp chuyện đấy à Bạch Vy?”

 

V cười châm chọc.

 

[Vậy thì xem như chưa thấy…]

 

Chưa kịp dứt lời cô đã mất tăm hơi, quả nhiên chủ của hắn vẫn chỉ là một cô thiếu nữ ngây thơ.

 

“Kítttt!”

 

Sherry đột nhiên loé lên sự hối hận trong lòng sau khi túm cô nhóc vào khu đường bộ. Nếu không cứu có khi sau này sẽ không phải dính rắc rối như này nữa. Nhưng rồi khi hai bàn tay trầy xác ấy ôm chặt lấy cô suy nghĩ ấy lại khiến cô khó chịu đến lạ lùng.

 

[Xem cô kìa, sao lại đồng lòng rồi?]

 

Lời nói của V khiến cô giật mình, nhanh chóng đẩy Bạch Vy ra khỏi người mình.

 

“Bạch Vy?”

“Anh họ!”

 

Sắc mặt Bạch Vũ Thần nhìn Bạch Vy trắng bệch, không ngờ chỉ không chú ý một chút cô nhóc này đã gây hoạ rồi.

 

“Em còn có thể gây chuyện đến cỡ nào?”

“Em...”

 

Bạch Vũ Thần thở dài một hơi. Lúc hắn tìm kiếm hình bóng cô thì phát hiện cô đã đi từ lúc nào. 

 

“Anh họ à, sao giờ anh mới tới?”

“Coi bộ em vẫn rất tự hào chuyện vừa rồi nhỉ? Hết chuyện phá rồi đúng không? Anh đã nói giờ em vẫn chưa được tự tiện đi lung tung rồi không phải sao?”

 

Thấy Bạch Vũ Thần không còn nhượng bộ mình nữa Bạch Vy cũng không dám ho he, chỉ là trong lòng vẫn ấm ức, rõ ràng là cô đang giúp hắn. Hà cớ gì mà hung dữ với cô?

 

Bạch Vũ Thần nhìn cô nhóc trước mặt như sắp khóc tới nơi hắn cũng không tức thêm nổi.

 

“Thu lại tâm tư của em. Cô ấy là ân nhân của em, không phải của anh.”

“Vậy thì đừng quản em.”

“…”

 

Gan lớn rồi.

.

.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play