Dùng Tất Cả Nhân Sinh Có Được Bảo Vệ Người

Chương 2


8 tháng


Hai người đến một vườn cây cách xa nơi trước đó.

 

“Tuyền này, hôm qua cô thấy ông chú đó có gì lạ không?”

“Hửm? Không có, sao thế?”

“Không có gì, chắc là do tôi tưởng tượng thôi.”

“Có gì thì nói ra. Đừng ở đó mà úp mở.”

 

Bạch Vy nghĩ một lúc rồi tươi cười nói:

 

“Tôi có dự ảm chúng ta sẽ gặp lại chú ấy. Cậu thấy sao?”

“… Nhảm nhí, nếu như thực sự gặp lại chắc chắn là nợ chứ chả có duyên ở đây. Nói không chừng là tay chân của ai đó, cậu cũng thấy đúng không? Ánh mắt của ông ta lúc nhìn vào gương chiếu hậu. Rõ ràng là có người phía sau."

 

Ra Lăng Tuyền cũng nhìn ra, Bạch Vy thầm thở phào một hơi.

 

“Nếu thật là như vậy thì…”

 

Cùng lúc này có tiếng bước chân đi tới từ xa, càng lúc càng gần.

 

“Đứng từ xa đã nghe thấy tiếng hai mỹ nữ các cô huyên náo rồi, có phải có chuyện vui không? Mau kể anh nghe nào!”

“Kỷ thiếu, anh muốn hỏi chuyện thì em không có ý gì cơ mà cái tay của anh... Có phải không cần nữa rồi không?”

“Haizz, xem ra Tiểu Vy của anh thay đổi rồi.”

 

Bạch Vy nghe vậy thì cười khẩy. Móc từ túi ra chiếc bút ghi âm nhỏ đưa đến mặt anh.

 

“Anh nói lại một lần nữa, em lập tức đưa nó tận tay mèo nhỏ của anh.”

“…”

 

Đám người đi theo Kỷ Dương nghe vậy thì bật cười, quả nhiên hai chữ “mèo nhỏ” vẫn rất có trọng lượng với con ong mật này.

 

“Khoan nói đến nhóc đó, đêm qua gặp chuyện gì vây?”

“Hư hỏng động cơ, không vấn đề gì lớn.”

“Ồ? Chỉ vậy?”

 

Bạch Vy không buồn nói chuyện với anh. Chuyện bản thân muốn biết sớm đã biết hết, còn làm bộ nai tơ, đúng là tên đàn ông phiền phức.

 

"Còn chuyện gì sao? Con người em trí nhớ rất kém, anh nếu muốn biết thêm có thể tìm đối tượng khác.”

 

Nói rồi cô vô vai Lăng Tuyền xong nhanh chóng chuồng đi. Cứ nghĩ vậy là xong không ngờ vừa ra đến cổng Mộ Tư Kỳ đứng chờ sẵn.

 

Nhìn sắc mặt ngang ngửa đáy nồi Bạch Vy đoán chừng là bị Hạ Tiểu Tinh chọc cho tức điên rồi

 

“Cô Mộ tìm tôi có chuyện gì à?”

“Hừ! Cô đi qua đây!”

 

Bạch Vy thầm nghĩ xem ra Mộ gia mấy năm nay cũng không khá khả gì mấy, nếu không đã không để đứa được học đứa vô học thế này.

 

“Được ưu ái quá nên tự cao rồi đúng không?”

“Tự cao? Tôi trước giờ có hạ thấp bản thân mình à? Cô xem trả lời cô tôi cũng phải đợi đến lên tới sân thượng."

“Đúng là thứ nghiệt chủng, cô nghĩ mình có chút quan hệ là muốn làm gì thì làm à? Đời này không đơn giản vậy đâu Bạch Vy.”

“… Triết lí thật. Vậy cô có cảm thấy nếu tôi chỉ có chút quan hệ với Bạch gia thì cô là loại kí sinh nào không? Ăn bám từ phụ huynh đến chị gái, anh rễ tương lai.”

“Cô! Cô nói lại một lần nữa, thứ cặn bã này…”

 

Bạch Vy nhìn cô ả một lượt, đúng là không dạy dỗ không được. Cô là cặn bã sao? Có là cặn bã thì cũng là cặn bã có ăn học của nhà họ Bạch. Loại phụ nữ như cô ta có quyền gì nói cô?

 

“Chát!”

"Cô… cô điên rồi à?" Lại dám đánh tôi?"

“Chát!”

“Á! Bạch Vy!”

“Chát!”

“Phù! Da mặt cô đúng là dày dặn, chả trách chồng chị gái cũng không tha.”

 

Mộ Tư Kỳ sờ khuôn mặt bỏng rát của mình, bàn tay không tự chủ được mà run lên. Cả đời cô chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục lớn đến nhường này. Mộ Tư Kỳ nhìn Bạch Vy đang quay lưng về phía mình, đáy mắt bất giác đỏ hoe.

 

“Bộp!”

"Chết đi!”

 

Bạch Vy vẫn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, cả người dần mất trọng tâm. Cô chỉ kịp cảm giác được lưng mình đập mạnh vào lang can. Sau đó là một cảm giác bị đè néng kéo dài như vô tận. Mộ Tư Kỳ đang nhìn cô từ trên cao… Thật sơ suất.

 

“Nếu có kiếp sau nhất định…”

.

.

 .


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play