Dùng Tất Cả Nhân Sinh Có Được Bảo Vệ Người

Chương 1: SỰ CỐ


8 tháng


“Aaa, phải làm sao đây?”

“Được rồi cô đừng than nữa, không mệt sao?”

“Cô nghĩ mình la đến tắc thở luôn thì sẽ có người tới cứu à? Mau tìm cách sửa xe đi!”

 

Hạ Tiểu Tinh bị hai cô gái nói cho uất nghẹn. Cô đang mặc bộ váy hoa dài qua gối, tóc xoã ngang hông lại bảo cô sửa xe, có thể không? Càng nghĩ càng tức, Hạ Tiểu Tinh bĩu môi:

 

“Vậy các cô nói giờ tôi phải ngồi xuống đụng vào mấy thứ nhớp nháp đó à?”

 

Lăng Tuyền nghe vậy thì quay phắt lại lườm một cái.

 

“Chí ít cô cũng bớt nói lại.”

 

Ban đầu vốn dĩ chỉ là đi phượt để giải toả tâm trạng ai ngờ lại gặp chuyện như vậy. Xe hư còn chắn ngang con đường đèo, cũng may nơi này hẻo lánh ít người qua lại... Bạch Vy thầm nghĩ.

Trong lúc không biết phải làm sao thì bên kia đèo tiếng động cơ của một chiếc Porsche 356 A càng lúc càng rõ ràng. Ba cô gái lộ rõ vẻ bất ngờ, chỉ mong chủ xe không gây khó dễ bọn họ. Dù cho có võ trong người thì ở nơi xa lạ này không ai lại muốn đánh cược mạng mình. Bạch Vy hít một hơi rồi đứng chắn trước chiếc xe. Ánh đèn xe rọi lên đôi mắt xanh thẳm, mái tóc bạch kim theo đó cũng nổi ật  trong đêm.

Bạch Vy cúi đầu nhìn vào cửa xe, giọng nhỏ nhẹ như chim nhỏ:

 

“Xin lỗi, chúng tôi gặp chút trục trặc không thể dời xe đi...”

 

Kính xe hạ xuống, đập vào mắt Bạch Vy là một ông chú ngoài bốn mươi, thoạt nhìn không phải người nước A. Trên người là bộ âu phục đen nhẵn. Ông chú không trả lời cô lập tức mà nhìn vào gương chiếu hậu, cảm giác có hơi dè dặt.

 

“Động cơ làm sao à?”

 

Bạch Vy lộ vẻ bất ngờ, thì ra ông ấy biết nói tiếng bản địa.

 

“Vâng...”

 

Ông chú sau đó không nói gì mà lặng lẽ lấy đồ nghề trong cốp, thoáng chốc động cơ đã sửa xong. Ba người gửi danh thiếp muốn cảm ơn nhưng bị từ chối, Bạch Vy thiết nghĩ giữ danh thiếp của một đám nhóc rắc rối thật sự không phải cái hay.

 

 Hai bên nhanh chóng quay lại xe mình, lúc lướt nhìn cửa xe sau đang phản chiếu bóng mình bỗng cả người cô nhóc lạnh toát. Giường như có một đôi mắt nào đó đang dõi theo.

 

 

"Hẳn là có người.”

 

Phát hiện bản thân buộc miệng Bạch Vy nhanh chóng nhìn sắc mặt ông chú, không biến sắc, hẳn là không nghe thấy.

.

.

.

 

Hai chiếc xe tách ra khi chuyển hướng ở cổng lớn.

Kính cửa Porsche 356 A hạ xuống để lộ ra khuôn mặt sắc sảo của cô gái, đôi mắt bạc cùng với mái tóc như tuyết trắng phất phới nhẹ theo cơn gió.

 

“Tiểu thư, có cần ghé qua T.K lấy phục trang cho phu nhân không? Tôi được báo là đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ừm, còn thời gian ghé vào trung tâm gần đây mua ít đồ.”

“Vâng!”

 

Cô gái tựa đầu vào xe, bộ dạng lười biếng hỏi:

 

“Ban nãy là con gái nhà họ Bạch, Lăng... Còn lại là ai?”

“Hạ Tiểu Tinh, cháu gái nhà họ Hạ.”

“Ra vậy.”

.

.

.

 

“HẸN GẶP LẠI QUÝ KHÁCH”

“Meo meo~”

 

Cô gái sững người trong chốc lát, cúi xuống nhìn cổ chân mình đang bị thứ gì đó ma sát… Là một cục than đen biết đi. Đây là nghe thấy mùi cá trong túi sao? Những thứ nhỏ nhắn thật hay tâm cơ. 

 

"Meo meo~" 

 

Tiếng kêu yếu ớt một lần nữa cất lên ở phía sau, cô "hừm" một tiếng rồi tiện tay xách con mèo lên. Biết vậy đã nói Key đứng đợi. Sherry thả con mèo xuống ngã hẽm gần đó rồi cạy hộp cá trong túi ra.

 

“Cạch!”

“Ăn đi, đừng có bám theo. Ta không có thời gian.”

 

Mèo nhỏ dường như đã bỏ đói rất lâu, vừa đặt hộp cá xuống không lâu liền ăn sạch sẽ. Thấy nó không còn ý định đi theo nữa cô mới thở phào nhẹ nhỏm rồi rời đi.

.

.

.

 

Đại sảnh hội J.K,

 

“Tiểu Tuyền, hôm qua tôi nghe nói hai người bị hư xe giữa đường, không sao chứ?”

 

Chất giọng chua nhẹ làm Bạch Vy không khỏi rùng mình. Không hiểu sao Lăng Tuyền vẫn có thể ung dung đáp lời.

 

“Không sao, gặp được người giúp.”

“Haizz, ai bảo hai người... À đúng rồi, cô cũng đi chung đúng không Bạch Vy?”

“Ừ.”

 

Bạch Vy thừa biết cô gái này tính nói gì tiếp theo, là cô con thứ của Mộ gia, Mộ Tư Kỳ. Mặt mũi rất sáng lạng, thân hình thướt tha, mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì là liền tìm cô kiếm chuyện. Thiết nghĩ lần này nên chặn cái miệng nhỏ xinh đó lại sớm chút, dù sao cô cũng đã mất ngủ cả đêm không thể nhượng bộ mà đấu khẩu với cô ta được.

 

Bạch Vy định cất lời liền bị một giọng nói cắt ngang.

 

“Mặt cô có thêm nếp nhăn à, chắc hôm qua lo cho bọn tôi quá hả?”

“Phụt!”

 

Là Hạ Tiểu Tinh, giọng nói ngọt ngào nhưng lời thì chanh chua khó lẫn với ai được. Bạch Vy không ưa cô nhóc này ở bất cứ điểm nào, chỉ có xỉa xói người khác là rất đã tai. Lăng Tuyền ngồi bên nghe vậy cũng định miệng khen cô nhóc Tiểu Tinh này nhưng xem chừng không xen vào vẫn tốt hơn.

 

"Hạ Tiểu Tinh, cô kiếm chuyện đúng không?”

“Chậc! Là ai đang kiếm chuyện hửm? Mà nếu cô không tin cứ tự nhiên gọi người mang gương đến. Nhan sắc nghiên thùng đổ nước của cô không phải ai cũng có được đâu.”

“Cô...”

“Nói bằng miệng thôi, cô chỉ chỏ làm gì, lão hoá sinh tính hằn học à?”

“Hạ Tiểu Tinh cô im miệng.”

“Chao ôi...”

 

Lăng Tuyền thấy mọi chuyện bắt đầu không ổn liền quay sang Bạch Vy.

 

“Bạch Vy”

“Chuồn thôi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play