Vân Dao thật sự không ngờ, một tên ma đầu coi mạng sống của tiên nga như cỏ rác như hắn, mục đích muốn lấy Vãng Sinh Luân, chỉ bởi vì muốn hồi sinh một người.

Chẳng lẽ…… hắn muốn hồi sinh ma đầu đáng sợ hơn cả hắn?

Nghĩ đến đây, Vân Dao bỗng nhiên rùng mình.

Nàng theo phản xạ che cổ tay lại: “Có thể hồi sinh, nhưng hiện tại không được.”

“Tại sao?” Đôi mắt của Thiên Ma u ám như đêm tối, Vân Dao không hề nghi ngờ, nếu mình nói sai một chữ, ắt sẽ bị ma diễm của hắn đốt thành tro.

“Vãng Sinh Luân hiện đang trong trạng thái ngủ say.” Vân Dao ăn ngay nói thật: “Chủ nhân thật sự của nó là một trong Tam Thánh của Tiên giới, chủ của Tư Thiên Cung, nhưng hiện tại không rõ tung tích của ngài ấy. Thần khí như thế này tất nhiên không phải thứ mà tiểu tiên tử như ta có thể hoàn toàn khống chế, nói là quản lý nhưng thật ra  chỉ là chăm nom coi chừng. Nó không muốn tỉnh, ta không có cách nào ép nó tỉnh.”

“Vậy bao lâu nữa nó mới tỉnh?”

“Chuyện này, ta không biết……”

Vân Dao cẩn thận trả lời, sau đó lén lút liếc nhìn vẻ mặt của Thiên Ma.

Không ngoài dự đoán, hắn lạnh lẽo liếc cổ tay của nàng, dáng vẻ cứ như đang nghĩ xem nên hấp hay kho nó.

“Xin đại tiên yên tâm.” Vân Dao lập tức ưỡn thẳng lưng, giọng điệu trầm bổng tính sẵn trong lòng: “Chỉ cần nó có dấu hiệu thức tỉnh, ta nhất định sẽ là người đầu tiên nhận ra. Lúc đó sẽ lập tức báo cho ngài biết!”

“Thật không?”

“Ừm ừm ừm ừm.”

Vân Dao gật đầu như giã tỏi, cực kỳ chân thành.

Thiên Ma thờ ơ hờ hững liếc nàng, chốc lát sau, môi mỏng của hắn chợt nhếch lên, cười một cách không chân thật lắm.

“Được.”

Vai của Vân Dao hơi chùng xuống, định thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giọng nói uể oải của Thiên Ma lại bất thình lình vang lên: “Nếu như thế, trước khi nó tỉnh lại, ngươi không thể rời xa ta nửa bước.”

“……” Vân Dao quay sang nhìn hắn: “?”

Khoan đã.

Đây đâu phải là ——

“Có ý kiến gì à?” Giọng của Thiên Ma khàn khàn, lười biếng liếc nàng, trong mắt tràn ngập ngoan độc, ma diễm ngùn ngụt.

Lời cự tuyệt đã đến bên môi bị Vân Dao nuốt xuống: “Không có, không có.”

Sát ý tan biến như tuyết tan.

Người nọ dường như hơi mệt mỏi, một mạch bước qua mặt đất lộn xộn đầy máu, nơi hắn đi qua, ma diễm trên đuôi áo bào đốt sạch mọi thứ, không còn lại chút dấu vết nào.

—— Xóa bỏ triệt để như thế, ngay cả khí cơ cũng không còn.

Thấy cảnh này, Vân Dao kinh hồn bạt vía.

Dẫu là Thiên Ma Vực Ngoại đáng sợ trong truyền thuyết, cũng không thể như hình với bóng với sự hủy diệt như thế này.

Rốt cuộc hắn là ai……

Vân Dao thầm phỏng đoán tính nết sáng nắng chiều mưa của ma đầu, muốn thử thăm dò nên bèn hỏi: “Tiểu tiên bạo dạn hỏi một câu, không biết người đại tiên muốn hồi sinh, là ai?”

Người nọ vừa ngồi xuống tôn tọa vốn là của Thanh Mộc Thần quân.

Nghe như thế, hắn hơi nâng mi mắt lên, trầm ngâm nhìn Vân Dao một lúc lâu.

Ánh mắt ấy khiến Vân Dao ớn lạnh sống lưng.

—— Nàng luôn cảm thấy, dẫu rằng hắn đang nhìn nàng, nhưng ánh mắt ấy cứ như xuyên qua nàng, nhìn một người khác ở bên ngoài thời không vô tận.

Chẳng lẽ chính là người mà hắn đã gọi tên khi bóp cổ nàng?

Sao nàng lại xui xẻo đến mức giống hệt đại ma đầu sau lưng ma đầu này thế?

Vân Dao đang suy nghĩ miên man, thì thấy trên tôn tọa, người nọ giơ tay lên, từ trong tay áo đen tuyền của hắn, bàn tay trắng lạnh của hắn vươn ra, tay áo trùng điệp buông thõng xuống dưới khuỷu tay, những ngón tay trắng lạnh từ từ mở ra.

Đôi tay ấy đẹp vô cùng, ánh sáng bị bóp méo, cong vẹo.

Trên không, chậm rãi nở rộ một đóa hoa.

Đó là một loại hoa của cõi Phàm, Vân Dao nhận ra nó, nó tên là hoa sen.

Ở Phàm giới, nó chỉ là một đóa hoa sen màu hồng nhạt bình thường và phổ biến.

Nếu phải nói đến điểm đặc biệt của nó, cùng lắm chỉ là viền cánh hoa có một vòng tím nhạt.

Vân Dao đang cảm thấy khó hiểu thì chợt phát hiện điều gì đó, đồng tử của nàng hơi co lại, chăm chú nhìn tim sen của đóa hoa.

Bên trong ấy, chứa một sợi thần thức mỏng manh đến mức gần như sắp tan biến.

“Đây là…… cái gì?” Vân Dao theo bản năng mở miệng hỏi.

“Đây là sợi thần thức cuối cùng nàng ấy để lại cho ta, trong đó, nàng ấy dạy ta phân biệt thiện và ác, nhận biết trung và gian, khuyên ta bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật (*) ……”

(*) Câu này vốn là lời dạy của đạo Phật, cho rằng kẻ gây ra tội ác nếu quyết tâm hối cải ắt sẽ trở thành người lương thiện.

Thiên Ma dựa vào lưng ghế, như đang nói đùa, nhưng chẳng hiểu sao từng câu từng lời lại như nghiến răng nghiến lợi.

Khó có thể nhận ra là căm hận hay rùng mình.

Vân Dao bất giác giật mình.

Nhớ đến sát khí và tử khí dày đặc trên người Thiên Ma, không rõ đã giết bao nhiêu người mới tích lũy được như thế, cùng với sự tùy tiện khi lúc nãy hắn giết tiên nga kia như bóp chết một con kiến……

Kẻ xúi quẩy để lại sợi thần thức này cho hắn, chắc hẳn chết không nhắm mắt.

Nhưng không hiểu tại sao, ma xui quỷ khiến Vân Dao hỏi một câu: “Ngươi, có làm theo lời cô ấy nói không?”

“……”

Mộ Hàn Uyên từ từ ngước mắt lên: “Ta đã giết sạch Phù Ngọc Cung mà nàng ấy bảo ta phải đề phòng, từ trên xuống dưới, không sót một ai…… Nhưng vẫn chưa đủ, chưa đủ.”

“Những kẻ ở Tiên Vực đó, ngày nào cũng nhắc đến tên nàng ấy trước mặt ta, không cho ta đến tế bái nàng ấy, không cho ta đến gần động phủ của nàng ấy —— Bọn chúng có tư cách gì! Đó sư tôn của ta, của riêng ta!!”

“Cho nên, ta giết từng người từng người một! Dù sao nàng ấy cũng đã chết rồi, cần gì phải giữ lại bọn chúng?!”

“……”

Nhìn người trước mặt cất giọng khàn khàn, thần sắc dữ tợn, ánh mắt hoàn toàn điên loạn, Vân Dao cảm thấy tim mình đập dồn dập, hơi đau xót.

Nàng không biết tại sao mình có cảm giác này.

Có lẽ là vì…… là một tiểu thần tiên nhàn rỗi của Tiên giới, đây là lần đầu tiên nàng gặp một đại ma đầu sát nghiệt vô tận, tội hải ngút trời như thế này.

Vân Dao đang suy nghĩ, chợt cảm nhận được một hơi thở đáng sợ khóa chặt người mình.

Nàng theo phản xạ ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Thiên Ma. Ánh mắt hắn nhìn nàng vừa trầm lắng vừa bi thương, ưu tư trong mắt như ghi lòng tạc dạ.

Ngón tay khẽ động, đóa sen trắng hồng kia lập tức bay về phía Vân Dao.

Tiểu tiên tử cứng đờ, theo bản năng muốn lùi bước, nhưng cơ thể lại bị ma diễm của Thiên Ma cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Đóa sen dừng lại trước mặt nàng.

Mộ Hàn Uyên chăm chú nhìn nó không chớp mắt.

Sợi thần thức giữa nhụy hoa dần sáng lên, gần như đốt cháy đôi đồng tử đen kịt của hắn.

Hắn không nhìn thấy một điều……

Một vệt kim văn trên trán tiểu tiên tử tức tốc sáng lên sau đó tắt lịm. Cùng lúc đó, tia sáng đang tỏa sáng giữa nhụy hoa cũng ảm đạm, trở nên tĩnh lặng.

“…….”

Cùng với sự tĩnh lặng đó, còn có đôi mắt của Mộ Hàn Uyên.

Khoảnh khắc đó, thần sắc của hắn cực kỳ dữ tợn, cứ như chút hy vọng vừa tóm lấy hóa thành bọt nước trong lòng bàn tay.

Vân Dao cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của hắn đang dán chặt vào mình.

—— Hắn muốn giết nàng.

Tại sao?

Vì nàng không phải người mà hắn chờ đợi vô số năm kia sao?

Vân Dao ngạc nhiên khi nhận tâm trạng của mình lúc này, dường như nỗi buồn đã lấn át nỗi sợ, bắt đầu từ khi đóa sen kia xuất hiện, nàng đã cảm thấy rất buồn bã.

“…… Lâu lắm rồi ta không mơ thấy nàng ấy, đến nỗi nảy sinh suy nghĩ viển vông không thiết thực này.”

Sát ý của ma phai nhạt.

Hắn trở về ghế ngồi, thờ ơ hờ hững nhìn tiểu tiên tử yếu ớt khuỵu xuống đất khi ma diễm của hắn thả nàng ra, giọng của hắn khàn khàn chán nản: “Sao ngươi có thể là nàng ấy.”

Vân Dao khó nhọc đứng dậy.

“Tại sao không cầu cứu.” Mộ Hàn Uyên lạnh lùng nâng mắt lên: “Lần này, rõ ràng ta không bịt miệng của ngươi.”

“Cầu cứu có ích không?”

Vân Dao nghe thấy giọng của mình hơi lành lạnh.

Dường như ma hơi sững sờ, ánh mắt trì trệ chăm chú nhìn nàng, trong thoáng chốc, sự mờ mịt trong mắt hắn hệt như đứa trẻ lạc lối giữa sương mù dày đặc, không tìm được đường về.

…… Điên rồi.

Vân Dao cắn đầu lưỡi một cái, dùng đau đớn khiến bản thân tỉnh táo.

Một ma đầu họa thế giết người như ngóe, nàng điên rồi nên mới cảm thấy hắn đáng thương tội nghiệp.

Vân Dao vừa thầm mắng chính mình, vừa bày ra khuôn mặt tươi cười, chuyển hướng sự chú ý của Thiên Ma: “Cho nên, người mà đại tiên muốn ta hồi sinh, chính là chủ nhân của sợi thần thức trong đóa sen này sao?”

“….. Ừ.”

Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên u ám, ngả lưng vào ghế: “Không được gọi ta là đại tiên.”

Vân Dao cười tủm tỉm: “Đại ——”

“Gọi một lần nữa,” Mộ Hàn Uyên lạnh lùng liếc nàng: “Ta sẽ giết thêm một người trong Tiên giới.”

Vân Dao: “……”

Ma đầu chó chết giết người không gớm tay.

Đợi đấy, chắc chắn ngươi sẽ gặp báo ứng.



Tiểu tiên tử nhẫn nhịn chịu đựng, nghiến răng, cố gắng mỉm cười: “Vậy, ta nên gọi ngài là gì đây?”

Ánh mắt của ma hơi dao động.

Khoảnh khắc nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn này, hắn nghĩ mình điên rồi, biết rõ là ngõ cụt thế mà vẫn không chùn bước:

“Mộ Hàn Uyên.”

“Cái gì?” Vân Dao sửng sốt.

“Đây là tên của ta.” Ma đứng dậy khỏi tôn tọa, áo bào màu đen xẹt qua ghế dựa mạ vàng chạm trổ thần mộc Côn Lôn, trải dài trên bậc thềm ngọc, từng bước đi tới trước mặt Vân Dao, sau đó dừng lại.

Ống tay áo đen tuyền vung lên, ngón tay giá lạnh của người nọ nâng cằm Vân Dao, khiến nàng hơi ngẩng mặt lên.

“…… Do nàng ấy đặt.”

Vân Dao rùng mình.

Theo phản xạ, nàng muốn thoát khỏi tay của Mộ Hàn Uyên, không ngờ vừa tránh một chút, thế mà thật sự thoát được.

“Ha, ha, ha,” Đối diện với ánh mắt bất thiện của ma, Vân Dao cười gượng: “Hiền kháng lệ (*) quả thật là, rất tình cảm……”

(*) Kháng lệ (伉俪): Một, chỉ phu thê; hai, chỉ nữ tử đã lập gia đình.

“Còn ngươi,” Mộ Hàn Uyên lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi tên gì.”

Vân Dao cười xòa: “Ở Tiên giới này, chỉ có thần quân và thượng tiên trở lên mới xứng có tôn hiệu truyền tụng ở Tiên giới. Còn ta, khi vào Tư Thiên Cung, ta xếp hạng thứ 372, đại…… ờm, nếu muốn gọi, cứ gọi là ‘ba bảy hai’.”

—— Đùa sao, tên thật đâu thế tùy tiện nói cho người khác biết được?

Ở Tiên giới này, tiên pháp thượng cổ vô cùng vô tận, trong đó có không ít thuật pháp dùng tên họ bản thể kết nối với ba hồn bảy phách để chơi bùa chơi ngải —— Đừng nói là tiểu tiên nga yếu ớt như nàng, dù là Tam Thánh Ngũ Tôn, nếu bị người ngoài biết thần danh, cũng có thể mất mạng!

Thấy vẻ mặt của Ma tôn không tốt lắm, Vân Dao vội vàng chuyển chủ đề: “Không biết thân thể hoặc thần hồn của chủ nhân của đóa sen này đang ở đâu?”

Mặt mày của Mộ Hàn Uyên u ám: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì.”

“Ờ thì……” Vân Dao cười gượng: “Ngươi muốn ta hồi sinh cô ấy, ít nhất cũng phải cho ta cơ sở để hồi sinh chứ.”

Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên càng lạnh lẽo hơn: “Chẳng phải Vãng Sinh Luân có thể hồi sinh người chết, tạo xác thịt xương trắng sao?”

“Nhưng trước tiên phải có ‘người chết’ thì mới có thể hồi sinh, có ‘xương trắng’ thì mới tạo được xác thịt!”

Vân Dao gần như không kìm được lửa giận.

Sau đó, dưới ánh mắt đầy sát ý đáng sợ của Thiên Ma, nàng run lên, phúc chí tâm linh (*) tự giác ngộ: “Chẳng lẽ…… chủ nhân của nó…… chỉ còn lại…… một chút thần thức này thôi?!”

(*) Phúc chí tâm linh (福至心灵) : phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

“……”

“Ơ hay.”

Cuối cùng, Vân Dao không thể nhịn được nữa: “Cho dù bây giờ có thể dùng được Vãng Sinh Luân, ngươi bảo ta lấy cái gì hồi sinh cô ấy đây? Chỉ một sợi thần thức, thậm chí còn không thể tính là một sợi thần hồn! Hơn nữa, nếu hồn xác đều tan biến, sao ngươi chắc chắn cô ấy chưa đầu thai chuyển thế, nói không chừng thần hồn của người ta đã xuống giới U Minh tám trăm lần rồi đấy?”

Vân Dao nói một mạch cho hả hê, cuối cùng phát tiết hết kinh hãi, phẫn nộ, sợ hãi mà nàng nhịn suốt cả ngày hôm nay.

Phát tiết xong nàng mới sực nhớ ra, không chỉ mạng nhỏ của nàng, trước khi Tam Thánh ra tay, mạng của nửa Tiên giới đều nằm trong tay của đại ma đầu này.

Nàng nên cẩn thận lời ăn tiếng nói……

Vân Dao sợ hãi ngẩng đầu lên, quan sát đại ma đầu, người từ nãy đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Ngoài dự đoán của nàng, người nọ không hề tức giận.

Trong đáy mắt hắn chỉ đọng lại sự tịch diệt trầm lãnh không gợn sóng như bị lăng trì hơn nghìn vạn lần: “Thế thì ngươi dùng Vãng Sinh Luân, thông qua sợi thần thức này, tra xem thần hồn của nàng ấy đang ở đâu.”

“Nếu cô ấy thật sự đã xuống giới U Minh thì sao?”

“Vậy ta sẽ xuống U Minh.” Giọng điệu của Mộ Hàn Uyên bình thản nhưng điên cuồng: “Đưa thần hồn của nàng ấy về.”

Vân Dao hít một hơi sâu: “Ngươi có biết xuống U Minh trộm hồn là vi phạm nghiêm trọng quy tắc của Tam giới, thậm chí là quy tắc thiên địa không? U Minh tư chưởng nghìn nghìn vạn vạn hồn phách của Tam giới, nếu xảy ra vấn đề ——”

“Cho dù lật đổ cả U Minh,” Ma quay đầu lại, ánh mắt như pha máu, môi mỏng khẽ mở: “Ta cũng không tiếc.”

Vân Dao: “………”

Tam Thánh Ngũ Tôn chết ở xó nào rồi, ở đây có ma đầu diệt thế, mấy người có quản hay không thế??

Tuy nhiên, bất kể trong lòng Vân Dao kêu gào thế nào, giống như Thanh Mộc Thần quân có lẽ đã sớm bị đánh đến bỏ chạy, Thần quân bát phương cứ như chết hết rồi, không ai đáp lại nàng.

Tiểu tiên nga yếu ớt chỉ đành tuyệt vọng che mặt.

Vân Dao hít một hơi thật sâu, gượng cười: “Đại…… thôi bỏ đi, Ma tôn đại nhân à, ngài không biết đấy thôi, tuy rằng Tiên giới đứng đầu Tam giới, nhưng chúng tiên đều chịu sự hạn chế của quy tắc thiên địa, không thể tùy ý làm bừa.”

Mộ Hàn Uyên liếc nàng: “Thật sao.”

Có lẽ một chữ hắn cũng không tin.

“Thật mà, lừa ngài thì thiên lôi đánh chết ta, đây là chuyện mà cả Tiên giới đều biết, chỉ có ba vị Thánh quân mới có thể lợi dụng sức mạnh thánh giả, cưỡng ép mở đường dẫn xuống giới U Minh.”

Vân Dao dừng lại một chút.

“Dù là ba vị Thánh quân, một lần xuống U Minh, tức là một lần đối mặt với nguy cơ thập tử vô sinh. Chỉ cần một sai lầm nhỏ, ắt thân vẫn đạo tiêu, hồn phi phách tán.”

Mộ Hàn Uyên nhìn nàng một lúc lâu: “Ba vị Thánh quân?”

“Đúng vậy.”

Nếu núi không đến thì nàng đành phải dụ hắn lên núi thôi.

Vân Dao họa thủy đông dẫn (*), mỉm cười vô hại: “Sơ, Kiếp, Độ chính là Tam Thánh của Tiên giới. Trong đó, Thánh quân ‘Sơ’, chính là chủ nhân thật sự của Vãng Sinh Luân, cai quản sự sống, sáng tạo và quy luật. Thánh quân ‘Độ’, cai quản Tam giới độ hóa. Thánh quân ‘Kiếp’, cai quản tội lỗi và trừng phạt.”

(*) Họa thủy đông dẫn (祸水东引): Thành ngữ, dùng thủ đoạn để mình không chịu tổn thất mà để người khác chịu thay mình.

“Chỉ có Thánh quân mới có thể mở đường xuống giới U Minh?”

“Ừm.”

Vân Dao gật đầu hiên ngang lẫm liệt: “Nếu Ma tôn đại nhân không tin, thì ngài đi hỏi đi, chuyện này, cả Tiên giới đều biết.”

“Được.”

Mộ Hàn Uyên xoay người, bước ra khỏi đại điện ——

“Thế thì ta sẽ giết một vị Thánh quân, sau đó thay thế kẻ đó.”

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Trước khi quy vị.

Vân Dao: Họa thủy đông dẫn!

Sau khi quy vị.

Vân Dao: …… Người xui xẻo lại chính là ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play