Ma diễm trên người như đang thiêu đốt, cơn đau lập tức ăn mòn xương tủy.

Vân Dao đau đến mức căng thẳng, ý thức như muốn vỡ vụn, nhưng ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị ma diễm ngăn chặn, không thể kêu đau. Ngay khi nàng nghĩ rằng mình sẽ chết, mọi thứ xung quanh chợt trở lại bình thường.

Vân Dao gian nan mở mắt ra.

Chiếc bàn giữa hai người, ngay khi ma diễm chạm vào, đã tan thành mây khói.

Lúc này, người nọ gần trong gang tấc, áo bào đen tuyền gần như nuốt chửng nàng.

Hắn cúi người xuống, vừa say mê vừa chán ghét, vừa trầm luân vừa kiềm chế nhìn mặt mũi của nàng, cuối cùng thốt ra một câu cực trầm cực khàn:

“Tiên giới đều nói, ngươi chưởng quản thần khí Vãng Sinh Luân. Nếu ngươi đưa nó cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

“Vãng Sinh…… Luân?”

Vân Dao cố gắng nói ra từng từ với giọng nghẹn ngào vì bị bóp cổ, sắc mặt của nàng vừa hoảng hốt vừa ngỡ ngàng, ánh mắt đối diện với người trước mặt đầy vẻ vô tội xen lẫn sự bối rối vì tự nhiên bị liên lụy.

Sau đó, trong lòng nàng thầm mắng Vãng Sinh Luân tám trăm lần.

Nàng biết ngay mà! Loại ma đầu ma diễm đốt trời như thế này, nhìn thế nào cũng thấy là kẻ địch của Tiên giới, ít nhất cũng phải đối đầu với vài vị Thần quân, chứ làm gì đến lượt tiểu thần tiên chỉ biết cầm bút như nàng!

Vãng Sinh Luân, xem chuyện tốt mà ngươi gây ra này!

Trong lòng Vân Dao thầm mắng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng trên mặt lại không dám để lộ chút cảm xúc gì, cảm nhận được ma trảo trên cổ mình nới lỏng đôi chút, nàng cẩn thận giơ tay lên, men lên theo tay áo dài đang rủ xuống của hắn, chạm vào tay hắn ——

“Vị…… đại tiên này,” Vân Dao gian nan muốn sống: “Ngài tạm thời buông tay được không, ta sắp chết, sắp chết rồi.”

Ngón tay của ma lạnh lẽo như màu tóc của hắn, tỏa ra hơi lạnh thấu xương, tựa như băng tuyết.

Khoảnh khắc Vân Dao chạm vào, nàng cảm thấy như chạm vào Thiên Hàn Huyền Ngọc, tương truyền vạn năm không thay đổi, có thể đóng băng cả một tiểu thế giới.

“Đại tiên?”

Ma trước mặt khẽ bật cười, trong mắt ánh lên ngọn lửa giá lạnh phệ mệnh: “Ai nói với ngươi, ta là người của Tiên giới?”

Vân Dao nhạy bén hiểu ra.

Không phải người của Tiên giới, ma diễm ngùn ngụt.

Chẳng lẽ hắn là Thiên Ma Vực Ngoại đáng sợ trong truyền thuyết?

“…… Ực.”

Trong im ắng, tiếng nuốt nước bọt của Vân Dao cực kỳ rõ ràng.

Thế là lập tức thu hút sự chú ý của ma.

Vân Dao khựng lại. Nếu nàng không nhìn nhầm, ánh mắt đó dường như hơi…… khinh bỉ?

Cứ như đang hỏi “Sao ngươi lại có thể dùng khuôn mặt này làm ra chuyện hèn như vậy”.

Tuy nhiên, người nọ chỉ liếc nàng một cái, sau đó hàng mi dài như lông vũ uể oải cụp xuống.

Những ngón tay đang bóp cổ nàng buông ra, sau đó hắn ngả người ra sau, dựa vào chiếc bàn mà hắn tiện tay lấy tới. Chân dài của hắn co lại, chống khớp khuỷu tay xuống, tay áo thêu kim văn phức tạp hơi nhấc lên, người nọ lười biếng nhướng mắt, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm quét qua dung mạo của nàng.

Ánh mắt ấy mang theo nhung nhớ, đắm chìm, cùng với sát ý vô biên.

Vân Dao vô thức rụt cổ lại.

“Nói.” Một lát sau, cuối cùng nàng cũng nghe Thiên Ma lên tiếng.

“…… Hả?” Vân Dao ngỡ ngàng: “Nói cái gì?”

Dường hắn nhìn đủ rồi nên bèn cụp mắt xuống: “Vãng Sinh Luân, có phải do ngươi giữ không?”

“…….”

Lại nữa rồi.

Vân Dao hơi nghiến răng, trong lòng thầm hỏi, chỉ là một cái bánh xe thôi mà, có cần nhìn nàng ánh mắt như muốn chiên xào rán nướng rồi lăng trì từng chút một như thế không.

Suýt chút nàng tưởng rằng tên Thiên Ma Vực Ngoại này sẽ lấy da thịt mềm mại của tiểu tiên tử làm thức ăn.

Trong lòng thầm mắng đối phương một trăm câu, nhưng trên mặt lại là vẻ ngoan ngoãn lễ phép, không có vẻ gì là ngỗ nghịch, thậm chí còn cung kính luồn cúi hơn cả khi gặp Thần quân bát phương: “Thưa đại tiên, sao có thể chứ ạ, Vãng Sinh Luân là thánh vật cao quý, làm gì đến phiên một tiểu thần tiên thậm chí không thể chen chân vào hạng chót trong tiên ban mười vạn lẻ tám trăm của Tiên giới như ta quản lý chứ?”

“……”

Phía trên im lặng hồi lâu, hàn ý tỏa khắp Tư Thiên Cung.

Ngay lúc Vân Dao sắp không chịu nổi nữa, muốn lén lút ngẩng đầu lên xem có phải tên Thiên Ma kia đã ngủ hay không, thì chợt nghe thấy trên đầu vang lên tiếng cười vô cùng khinh bỉ.

“Miệng lưỡi trơn tru, nhát như thỏ đế.”

“Đúng là bôi tro trát trấu lên khuôn mặt giống nàng ấy.”

Vân Dao: “?”

“???”

Gì vậy, tự nhiên sỉ nhục người ta là sao!!

Vân Dao hơi căm tức đứng phắt lên — mặc dù nguyên nhân chủ yếu là nàng không thể khom lưng tiếp nữa —— Song, vẫn chưa kịp chống đối Thiên Ma không nói lý lẽ này thì đã bị gió từ tay áo của hắn cuốn lấy, bay ra ngoài.

“!”

Bất thình lình bị cuốn đi, trong chớp mắt, tầm mắt của Vân Dao lướt qua vô số cung vàng điện ngọc của Tiên giới, khiến nàng cực kỳ sợ hãi.

Với chút đạo hạnh phẩm cấp cỏn con không đáng nhắc đến của nàng, chỉ cần tên Thiên Ma này buông tay, nàng có thể lập tức đầu thai, xuống hạ giới làm lại từ đầu.

Không kịp nghĩ nhiều, Vân Dao ôm chặt cánh tay mạnh mẽ như kiếm dưới ống tay áo của Thiên Ma: “Đại đại đại tiên…… Ta đã nói rồi mà, Vãng Sinh Luân thật sự không ở chỗ của ta…… Ngươi, không, ngài, ngài đừng gấp, ta nhất định sẽ nghe lời ngài, làm tùy tùng mặc cho ngài sai bảo…… Ngài định đưa ta đi đâu thế?”

“……”

Mộ Hàn Uyên lạnh lùng chán ghét liếc nàng.

Khi Vân Dao nhìn thấy ánh mắt này, nàng hiểu ngay, đại khái có nghĩa là “Tại sao lại có loại tiên nga hèn nhát như ngươi”.

Bảo vệ mạng sống quan trọng hơn, nàng xem như không nhìn thấy.

“Đại tiên?”

“……”

Lần này đại tiên không thèm đếm xỉa tới nàng nữa.

Người nọ hơi hất cằm, đôi mắt dài hẹp cũng hơi ngước lên, ma văn ở đuôi mắt càng như đẫm máu, lạnh lẽo nhưng mê người.

Thành thật mà nói, tên Thiên Ma Vực Ngoại này rất tuấn tú.

Sau một thoáng ngẩn ngơ, Vân Dao cảm thấy cơn gió mạnh sắp biến y phục tiên nga của nàng thành y phục ăn mày cuối cùng cũng dừng lại.

Vân Dao xoa cái cổ bị gió thổi đến mức cứng đờ, sau đó cúi đầu xuống.

Dưới chân hai người là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, mây tía lượn lờ. Nếu không phải cổng tiên mộc xanh biếc óng ánh được bao bọc bởi tường vân đã bị thiêu cháy trụi, thì chắc hẳn Vân Dao sẽ cảm thấy nó rất quen mắt.

Dù sao trong số bát phương Thần quân —  Tam Thánh Ngũ Tôn của Tiên giới, cung điện của Thanh Mộc Thần quân tình cờ có tiên lâm và mây tía vờn quanh……

Vân Dao chưa kịp nghĩ xong.

Thì nàng đã bị “ném” xuống.

Rơi thẳng xuống ngay trước cửa chính của cung điện, trên bậc thềm bạch ngọc đã cháy đen kịt.

Vân Dao ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cung điện hoang tàn, nhìn thấy trên cánh cổng, tấm biển nghiêng lệch, gần như rơi xuống ——

“Thanh Mộc thần cung”.

Vân Dao: “………”

Là thật sao.

Thiên Ma Vực Ngoại tạo phản tập thể à?

Tại sao nàng không nghe chút động tĩnh gì thế??

Một bóng lưng áo đen tóc trắng nhẹ nhàng im ắng đáp xuống trước mặt Vân Dao. Sống lưng của người nọ thẳng tắp, trước cung điện có gió nhẹ thổi qua, tóc dài trắng như tuyết của hắn đong đưa, càng làm nổi bậc tùng hình hạc cốt, tiên tư đạo vận dưới áo bào to rộng.

Nếu đuôi áo của hắn không có ma diễm đang cháy rực, e rằng mọi người sẽ nghĩ rằng hắn là một vị Thánh Tôn nào đó.

Lúc này, Vân Dao nhìn ma diễm sáng rực dưới đuôi áo của hắn, cùng với cung điện rõ ràng đã bị tàn phá nặng nề bởi một trận đại chiến này.

Nàng bỗng dưng rùng mình, run giọng hỏi: “Đây là, đại tiên, gây ra?”

Thiên Ma hơi quay người lại, đuôi mắt rủ xuống, hiện lên vài phần lạnh lẽo chán nản: “Chẳng phải ngươi không chịu thừa nhận mình giữ Vãng Sinh Luân sao.”

Vân Dao chợt nảy sinh linh cảm không lành: “Chuyện đó, liên quan gì đến Thanh Mộc thần cung?”

“Đưa ngươi đến đây, đương nhiên là để đối chất với bọn họ.”

“…… Đại tiên minh xét! Tiểu tiên thật sự chỉ là tiểu tiên nga đạo hạnh thấp kém, đứng hạng chót Tư Thiên Cung ——”

Vân Dao chưa kịp nói xong thì lại bị gió từ tay áo của hắn cuốn lấy.

Trước mắt hoa lên, nàng đã bị đưa vào trong điện, giữa một loạt tiếng la hét lộn xộn hoảng sợ “Hắn lại đến nữa rồi”, nàng bị người nọ thuận tay đẩy xuống đất.

Ngón tay đặt trên vai như nặng nghìn quân.

Vân Dao nín thở.

Nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, lúc này Thiên Ma đang đứng sau lưng nàng.

Người nọ từ tốn đặt tay lên vai nàng, từ từ tăng lực, ánh mắt giá lạnh của hắn chậm rãi đảo quanh điện, lướt qua những tiên nga tiên quân đang hoảng sợ bỏ chạy hoặc lùi bước.

“Trong số bọn chúng, có người bán đứng Tư Thiên Cung và ngươi…… Đáng tiếc, những con sâu kiến này thật giống nhau, ta quên mất rồi.”

Vân Dao lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt là nụ cười nịnh bợ: “Đại tiên, ngài hiểu lầm rồi, tiểu tiên nga trong Tư Thiên Cung không phải một nghìn thì cũng là tám trăm, hôm nay chỉ là tình cờ đến phiên kẻ xui xẻo là ta…… à không, đến phiên ta may mắn được chiêm ngưỡng dung nhan của ngài. Người bọn họ nói tất nhiên không phải ta ——”

“À, có cách rồi.”

Dường như Thiên Ma chẳng nghe lọt tai lời nào của nàng, hắn uể oải ngắt lời, sau đó một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Như sung sướng, như chán ngán, lạnh lẽo thấu xương.

Vân Dao muốn trốn nhưng không trốn được, muốn cử động nhưng không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Thiên Ma phía sau lười biếng dựa vào nàng, với một tư thế vừa mập mờ vừa khống chế, ôm trọn nàng vào lòng.

Tay áo của hắn thoang thoảng lãnh hương và huyết khí, phủ lên nửa người nàng, ngay trước mắt nàng, hắn giơ tay lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng lạnh, sau đó tùy ý ngoắc một ngón tay ——

Giữa đám tiên nga tiên quân đang co rúm ở một góc đại điện, một kẻ xui xẻo bị kéo ra.

Trông khá xinh đẹp, khóc như lê hoa đái vũ.

Trong chớp mắt, người nọ bị kéo đến gần Vân Dao.

Cổ của tiên nga này rõ ràng đang bị ma diễm hữu hình vô chất quấn chặt, đến mức khuôn mặt xinh đẹp đang dần đỏ bừng lên.

Linh cảm không lành trong lòng Vân Dao càng lúc càng nặng trĩu.

Nàng nắm lấy cánh tay đang vòng quanh cổ mình của Thiên Ma, cẩn thận cười nói: “Đại tiên, vị tiên tử này thật sự rất xinh đẹp, để cô ấy đứng gần như thế, ta không dám nói chuyện với cô ấy, hay là ngài thả cô ấy……”

“Ồ, ngươi không thích sao?”

Vân Dao mỉm cười: “Không phải ta không thích ——”

“Rắc.”

Một âm thanh rất nhỏ, gần như khó có thể nghe được.

Trong chớp mắt, cả đại điện lặng ngắt như tờ.

Cả khuôn mặt của Vân Dao đều cứng đờ, một chút cảm xúc run rẩy ngoi lên trong mắt nàng. Trong con ngươi đang mở to của nàng, phản chiếu rõ ràng hình ảnh tiên nga dần mất đi sự sống, ngã xuống đất.

Tựa như một vật chết có thể tiện tay vứt bỏ, như một tấm vải sợi bông mềm oặt.

Không còn chút sự sống nào.

“Đúng là sâu kiến.” Giọng nói sau tai vẫn từ tính, dễ nghe, chứa chút uể oải, lạnh lẽo, thờ ơ, không chút gợn sóng, người nọ lau vết máu ít ỏi đến mức gần như dễ dàng bỏ qua trên đầu ngón tay.

“Nếu ngươi không thích, vậy thì giết.”

Hắn như tiện tay nghiền chết một con sâu kiến.

“……”

Trong mắt của Vân Dao không kiềm chế được sự run rẩy, bàn tay dưới ống tay áo từ từ siết chặt.’’

Ngay khi khí cơ của nàng chuẩn bị tập trung trên đầu ngón tay, định bụng liều mạng với Thiên Ma phía sau ——

“Đổi người khác…… Thôi, cứ xếp hàng đi.”

Thiên Ma tùy ý phất tay, kéo một đám tiên nga tiên quân người đầy máu, quần áo lam lũ gần như đang co rúm, đến giữa đại điện.

Bọn họ bị ma diễm đen đỏ đan xen trói chặt, tuyệt vọng xếp thành một hàng ngoằn ngoèo trước mặt Vân Dao.

“Từng người tiến lên, đối chất với nàng ta, cho đến khi ta tìm được chủ nhân của Vãng Sinh Luân mới thôi.”

Thiên Ma giơ tay, kéo tiên quân hai mắt đầy tơ máu đứng đầu hàng tiến lên.

Hắn kéo một chiếc ghế đến, không hề ngần ngại ngồi xuống bên cạnh thi thể của tiên nga vừa chết kia, một tay chống má, lười biếng nhìn tiểu tiên tử bị hắn vây khốn tại chỗ.

“Ngươi không thừa nhận mà,” Hắn cười, vừa hờ hững vừa tàn nhẫn: “Nên ta đành phải để từng người bọn chúng đối chất với ngươi.”

Móng tay của Vân Dao ghim vào lòng bàn tay đến mức rỉ máu.

Nàng cúi thấp đầu xuống.

Nhịn.

Chịu đựng.

Vãng Sinh Luân là thần khí sáng thế, tuy rằng hiện tại đang trong trạng thái ngủ say, nhưng nếu rơi vào tay Thiên Ma này, ngày tận thế của Tiên giới e rằng không còn xa nữa.

Phải nhịn.

Nhìn thi thể dưới chân của hắn, một lúc lâu sau Vân Dao mới cứng nhắc ngẩng đầu lên, gắng gượng nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Bọn họ bị ngài dọa sợ, đương nhiên sẽ nói là ta, chi bằng đại tiên cứ trực tiếp giết ta, chí ít cho ta một cái chết thoải mái, đỡ bị dằn vặt ——”

“Chỉ cần ngươi nói không phải, ta sẽ tin. Chỉ là……”

Mộ Hàn Uyên chỉ vào các tiên nga tiên quân đang xếp thành một hàng đang tuyệt vọng giãy giụa trước mặt Vân Dao.

“Mỗi câu nói không phải của ngươi, sẽ có một người chết thay ngươi.”

“——!”

Chút ý cười cuối cùng trên mặt Vân Dao vỡ vụn.

Nhịn cái rắm.

Nàng chỉ là một tiểu thần tiên chẳng là cái thá gì, nếu ngay cả người trước mặt mà còn không cứu được, thì sao có thể trông mong cứu cả Tiên giới.

Bà mẹ nó, chuyện này không phải nên do Tam Thánh Ngũ Tôn mà bọn họ ngày ngày quỳ bái ra mặt gánh vác sao!

Với cường độ mạnh như muốn xé ống tay áo, Vân Dao phất mạnh tay áo.

Ba cánh kim luân trên cổ tay hướng thẳng vào Thiên Ma đang ngồi trên ghế.

Tiểu tiên tử nhát gan yếu đuối chỉ biết nịnh bợ tâng bốc suốt dọc đường, lúc này khóe mắt đỏ hoe, cứ như có thể trừng đến mức bật máu, rồi hung hăng nhào tới cắn đứt cổ họng của hắn.

Vai và lưng của Mộ Hàn Uyên hơi run lên, căng cứng, ngón tay vô thức nắm chặt tay vịn.

Thật giống nàng ấy……

“Phịch.”

Thềm đá cung vàng điện ngọc bị đầu gối đập xuống vang lên tiếng trầm đục.

Thiên Ma sững sờ, khó tin khẽ chớp hàng mi dài, cụp mắt nhìn xuống ——

Đối mặt với tiểu tiên tử muốn quỳ là quỳ ngay.

Không chỉ là quỳ, nàng gần như sắp dập đầu trước hắn.

“Đại tiên minh giám! Là món đồ dở hơi này đeo bám ta, một ngàn năm nó đổi chủ một lần, tiên nga đổi phu quân thường xuyên nhất Tiên giới cũng không thay lòng đổi dạ nhanh bằng nó! Nếu có thể lựa chọn, ta nhất định lập tức nhường nó cho ngài, nhưng cái thứ đểu giả chết tiệt này cứ nhất quyết không chịu ra!”

Mộ Hàn Uyên: “……”

Nụ cười trên môi Thiên Ma dần phai nhạt.

Mạch máu xanh nhạt nổi lên trên trán hắn.

Tiểu tiên tử quỳ trên đất không biết tử kỳ sắp đến, vừa lau nước mắt vừa càm ràm lải nhải: “Hay là thế này đi, dù sao đại tiên ngài thọ mệnh vô tận, chắc chắn sống lâu hơn ta, chờ một ngàn năm sau, khi nó đi ra, nhất định nó sẽ thức thời nhận ngài làm chủ nhân ——”

“Câm miệng.”

Cuối cùng Thiên Ma không thể nhịn được nữa.

Sau áo bào đen tuyền, mái tóc trắng như tuyết tung bay, hình bóng người nọ nhoáng lên một cái rồi lập tức xuất hiện trước mặt Vân Dao, hắn dùng một tay bóp chặt chiếc cổ nhỏ nhắn yếu ớt của tiểu tiên tử, hung hăng lôi người đang quỳ dưới đất đứng lên.

“Ta chỉ muốn ngươi dùng, không phải muốn xin từ ngươi.”

Đuôi mắt của Thiên Ma tràn ngập sắc đỏ lạnh lẽo.

“……”

Vân Dao gần như ngạt thở, cảm xúc giả tạo trong mắt vỡ vụn, ánh lên vài phần khó hiểu chân thật.

Cuối cùng Mộ Hàn Uyên cũng tỉnh táo lại, nhận ra mình sắp bóp chết tiểu tiên tử nhát gan nịnh bợ này.

Người nọ vội vàng buông tay, sau đó ý thức được điều gì đó, đuôi mắt khắc ma văn cụp xuống, hắn xoay người, không muốn nhìn khuôn mặt khiến hắn nhớ đến người đã lâu không gặp kia.

“Khụ khụ khụ khụ……”

Vân Dao ôm cổ ho sặc sụa, long trời lở đất.

Vừa ho nàng vừa dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu cho những tiên quân tiên nga vừa tạm thời thoát khỏi ma diễm, bảo bọn họ mau nhân cơ hội này chạy ra ngoài.

Các tiên quân tiên nga nhẹ nhàng lén lút, nối đuôi nhau bò ra ngoài.

“—— Thì ra đại tiên muốn dùng?”

Qua khóe mắt, Vân Dao thấy Thiên Ma sắp xoay người lại, nàng lật đật nói tiếp, giả vờ giẫm lên vạt áo của mình, lảo đảo ngã về phía trước.

Thiên Ma vô thức giơ tay đỡ nàng.

Gần trong gang tấc, tiểu tiên tử đáng ghét đáng hận dùng khuôn mặt thân thuộc mà hắn nhớ nhung nhất, dùng ánh mắt ngỡ ngàng vô tội hỏi hắn: “Không biết ta và Vãng Sinh Luân có thể cống hiến gì cho đại tiên?”

Mộ Hàn Uyên quay người lại, lạnh lùng đẩy nàng ra.

Người trong điện đã chạy trốn hết.

Hắn đã nhận ra từ lâu, chỉ là lười quan tâm mà thôi. Hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo chán ghét nhìn tiểu tiên tử đang nằm trên mặt đất đang nhe răng trợn mắt vì đau.

“Chẳng phải Vãng Sinh Luân có thể hồi sinh người chết, tái tạo xương thịt sao.”

Giọng của Thiên Ma trầm thấp khàn khàn.

“Ta muốn ngươi giúp ta hồi sinh một người.”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Dao: Ta hồi sinh chính mình.jpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play