Đêm đó hương rượu thoang thoảng, trong lầu Nghênh Phượng ca vũ thăng bình, đèn đuốc sáng trưng, cả tòa thành lung linh rực rỡ.
Cuộc đời Vân Dao say rượu ba ngàn hồi, trên dưới ba thế hệ Càn Môn không có ai không bị nàng gây họa vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chăm sóc một người “uống” say.
Huống chi người này còn là Mộ Hàn Uyên, thánh nhân lời nói lẫn cử chỉ đều hoàn mỹ vô khuyết thuở xưa.
Ngẫm lại, Vân Dao cảm thấy mình như đang nằm mơ.
“Ma đầu các ngươi, chẳng phải ai cũng ngàn chén không say sao……!”
Đêm khuya, gió lạnh.
Trong hậu viện dành cho khách quý trong phủ thành chủ thành Chu Tước, Vân Dao gian nan đỡ tên nghịch đồ cao hơn nàng một cái đầu rưỡi, loạng choạng đi vào phòng, nàng vừa kéo hắn vừa căm tức ——
“Trầm Tuyền Cam Lễ, ủ suốt ngàn năm, vậy mà ngươi dùng để lau tay.”
“Còn tưởng ngươi ngàn chén không say, ai ngờ mới ngửi thì đã ngất xỉu? Hửm? Thế mà ngươi dám chạm vào rượu?!”
“……”
Hơi thở của người sau lưng nặng trĩu vững vàng, không đáp lại lời của Vân Dao, cứ như đang ngủ say.
Vân Dao đoán, xem như nàng lén đóng gói bán hắn đến nơi nào đó, có lẽ Mộ Hàn Uyên cũng sẽ chẳng hay biết gì.
Giữa ổ sói hang hùm Ma Vực này, xem như rất qua loa khinh suất.
Lẩm bẩm như vậy, cuối cùng Vân Dao cũng đưa Mộ Hàn Uyên đến trường kỷ trong phòng ngủ.
Sau khi thắp nến trong phòng, Vân Dao đỡ Mộ Hàn Uyên nằm xuống giường. Nàng vừa thẳng người lên thì chợt nghe thấy tiếng chim hót ngoài sân.
Bàn tay đang kéo chăn cho Mộ Hàn Uyên khựng lại, nàng quay đầu nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Do dự một lát, Vân Dao thả màn xuống, đi ra khỏi phòng.
Men theo tiếng hót vừa rồi, Vân Dao đi thẳng vào rừng trúc phía sau sân.
Dưới ánh trăng, một thân vũ y sặc sỡ.
…… Có lẽ tộc Phượng Hoàng sẽ không bao giờ thay đổi gu thẩm mỹ đáng sợ này.
Vân Dao thầm chê, sau đó bước tới: “Trong chủ thành Chu Tước người lắm mắt nhiều, chúng ta đừng nên lén gặp mặt.”
“Cô cũng biết ở đây người lắm mắt nhiều à.” Giọng điệu của Phượng Thanh Liên rất cứng rắn, y quay người lại, quả nhiên là một khuôn mặt giận dữ: “Biết rõ như thế, vậy mà cô còn dây dưa với Mộ Hàn Uyên trước mặt mọi người, cô sợ cố sự truyền kỳ của tiểu sư thúc tổ Càn Môn chưa đủ kinh thế hãi tục à?”
Vân Dao không hiểu tại sao con chim nhiều màu này cứ hay cáu gắt như thế: “Chỉ cần ngươi đừng xen vào, sẽ không có ai trong Ma Vực biết thân phận và lai lịch của hắn. Còn ta, hiện tại ta chỉ là một thị vệ thiếp thân của thành chủ thành Bạch Hổ mà thôi, ngay cả Mộ Hàn Uyên cũng không thể chắc chắn, người khác càng không thể nào biết được —— Ta ở đây, làm gì, ra sao, không liên quan đến Càn Môn Vân Dao, ngươi đừng dùng cái tên Càn Môn uy hiếp ta.”
“Cô một lòng một dạ với hắn thật đấy.”
Phượng Thanh Liên phẫn nộ vô cùng: “Thế nào, vở kịch phản gián dụ rắn ra khỏi hang ở thành Lưỡng Nghi chưa đủ để cô nhìn rõ, rằng tên đồ đệ thuở xưa là thánh nhân của cô chính là kẻ tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn sao? Thế mà mọi người lại xem hắn là thánh nhân vô vi, cô nhìn hắn hiện tại đi, dã tâm bừng bừng, tiên đoán của gương Thiên Chiếu, rõ ràng chính là tai họa tương lai.”
“Chuyện ở thành Lưỡng Nghi, đúng là có người đứng sau thúc đẩy.” Sắc mặt Vân Dao trầm xuống: “Nhưng ta tin đây không phải ý muốn ban đầu của Mộ Hàn Uyên. Cho nên ta cần phải ở bên hắn, tra rõ rốt cuộc là tai họa tiềm ẩn nào khiến hắn làm chuyện bội luân, chỉ khi tìm được nó, sau đó hoàn toàn loại bỏ, mới có thể bảo vệ giới Càn Nguyên ——”
“Cô đừng lừa mình dối người nữa! Đâu cần tai họa tiềm ẩn, bản thân Mộ Hàn Uyên chính là ma đầu nguy hiểm nhất giới Càn Nguyên!”
Cuối cùng Phượng Thanh Liên cũng không kìm được lửa giận.
“Khi trở lại thành Chu Tước, ta đã điều tra rõ, ban đầu dùng kế sách giả vờ bại trận, sau đó dùng kế dụ rắn ra khỏi hang với Huyền Vũ vệ dễ thủ khó công, cuối cùng tiêu diệt hết dưới vực Thiên Vẫn, tất cả đều là Mộ Hàn Uyên đích thân nói, đích thân ra lệnh!”
Vân Dao hơi nghiến răng: “Những gì ngươi nói không phải điều ngươi tận mắt chứng kiến, nhưng khi hắn ra lệnh không giết người đầu hàng, ta chính tai nghe thấy.”
“Thế thì sao! Chẳng phải Huyền Vũ vệ vẫn chết hơn ba vạn người đấy sao? Chân tướng đẫm máu rành rành trước mắt, rốt cuộc cô muốn lừa mình dối người đến khi nào nữa?!”
Hiếm khi Vân Dao cảm thấy tức giận nhưng không thể làm gì được như lúc này.
Nàng chỉ đành siết chặt thanh kiếm trong tay: “Ta không có cách nào chứng minh với ngươi, nhưng ít nhất, giữa ngươi và hắn, ta chọn tin tưởng hắn.”
“Niềm tin của cô, chẳng lẽ muốn dùng toàn bộ muôn dân trăm họ Tiên Vực làm tiền cược?”
“Không, ta dùng mạng của mình làm tiền cược.”
Vân Dao ngước mắt lên, thần văn tiên cách hình bướm biến mất đã lâu chợt nhấp nháy giữa màn đêm.
Mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng uy áp đến từ giới vực cao cấp đã khiến thần hồn lẫn thần thức của Phượng Thanh Liên run rẩy.
Y biến sắc: “Vừa rồi là thứ gì?”
“Ngươi cứ xem nó như bùa hộ mệnh là được.”
Phượng Thanh Liên nhìn chăm chú: “Bảo vệ mạng của ai?”
“Đương nhiên là chúng sinh giới Càn Nguyên.”
Vân Dao thả lỏng tay: “Ta đã từng nói, nếu sau này Mộ Hàn Uyên thật sự trở thành ma đầu diệt chúng sinh hại thế gian…… Ta là sư tôn của hắn, đương nhiên nên do ta đích thân tiêu diệt hắn.”
Phượng Thanh Liên lắng nghe chốc lát, nhưng vẫn ngoan cố truy hỏi: “Sau này là khi nào?”
Vân Dao nhíu mày nhìn y.
“Cô đừng dùng ánh mắt lạnh lẽo như thế nhìn ta.” Phượng Thanh Liên quay mặt sang một bên: “Cho dù ta có tình nghĩa sâu nặng với cô…… với Càn Môn, cũng không thể nào vì một hai câu nói của cô, mà đặt cược tính mạng của toàn bộ tộc mình, thậm chí toàn bộ muôn dân trăm họ hai cõi Tiên Ma.”
Phượng Thanh Liên dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Cho dù ta bằng lòng, nhưng sư huynh của cô và vị Tiêu cốc chủ kia chắc chắn không đồng ý.”
“…… Mộ Cửu Thiên liên lạc với ngươi à?”
“Ừ.”
Vân Dao bĩu môi, cảm thấy hơi buồn bã vì bị “mọi người cô lập”: “Huynh ấy thà tin ngươi chứ không tin ta.”
“Ai bảo cô thiên vị tên đồ đệ cũ kia, đến mức dám dùng bừa thuật chết thay của Hàn Thiền, bất chấp cả trời phạt chứ?”
Phượng Thanh Liên mỉa mai châm chọc, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay lưng đi: “Ta đã nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn tình huống ở đây với sư huynh cô. Thái độ của bọn họ rất rõ ràng, bởi vì Ma Vực nội đấu nên hai cõi mới bình an vô sự ba trăm năm, Tiên Vực tuyệt đối không ngồi yên mặc cho Ma Vực thống nhất, điện Ma Tôn tái hiện hậu thế.”
“Điện Ma Tôn không thể tái hiện hậu thế,” Vân Dao nhíu mày: “…… Đây chính là ‘tương lai’ mà các ngươi muốn sao?”
“Đúng thế. Nếu hắn thống nhất Ma Vực, khởi động lại điện Ma Tôn, Tiên Vực chắc chắn chĩa đao kiếm vào hắn, tuyệt đối không cho hắn cơ hội tạm nghỉ.”
“….. Được. Ta hứa là được chứ gì.”
Vân Dao cầm kiếm, xoay người, biến mất trong bóng tối.
Dưới ánh trăng, giọng nói lạnh lẽo của nàng vang vọng trong rừng trúc: “Sau này, nếu Mộ Hàn Uyên thật sự đăng lâm điện Ma Tôn, trở thành bất thế Ma tôn, đó sẽ là ngày ta tế máu của hắn với thiên hạ.”
“……”
Khi Vân Dao trở về phòng, ngọn nến cạnh trường kỷ vẫn còn sáng.
Vân Dao vốn định qua đó thổi tắt nến, nhưng vừa nâng mắt lên, cạnh ánh lửa, nàng bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt đen láy như mực.
Vân Dao hơi sững người.
Đối mặt với Mộ Hàn Uyên chẳng rõ đã ngồi dậy từ khi nào, tóc dài buông xõa, lẳng lặng nhìn nàng bước vào phòng, chẳng hiểu sao nàng lại cảm thấy hơi chột dạ.
Nhất là khi đôi đồng tử đen láy ướt át nhưng hơi tủi hờn kia nhìn nàng, khiến Vân Dao cảm thấy mình như kẻ bạc tình nửa đêm nửa hôm bỏ đại mỹ nhân một mình trong phòng, rồi lén lút ra ngoài gặp tiểu tình nhân.
Sau khi bị ánh mắt im ắng này phán xét một lát, cuối cùng Vân Dao cũng chậm chạp phản ứng lại ——
Nàng bước tới, giơ tay huơ huơ trước đôi mắt đen như mực của Mộ Hàn Uyên.
“Mộ Hàn Uyên?”
“……”
“Ngươi có nhớ ta là ai không?”
“……”
Có lẽ bị nàng làm phiền, cuối cùng Mộ Hàn Uyên cũng có phản ứng.
Lông mày của hắn hơi nhíu lại, chợt nắm lấy tay Vân Dao. Năm ngón tay đan vào nhau, hắn giữ mu bàn tay của nàng, khép lại ——
Sau đó từ từ kéo tay nàng đến trán hắn, áp sát.
“Xem ra tối nay ta lại nhớ nàng rồi…… sư tôn……”
Mộ Hàn Uyên khẽ nói, như đang than thở, như đang thủ thỉ.
Trong sự thân mật khi hắn vô thức dụi trán vào mu bàn tay nàng, Vân Dao ngơ ngác một lúc lâu, sau đó mới hoàn hồn.
“Mộ Hàn Uyên ngươi nhìn cho rõ, rốt cuộc ta là ai ——” Vân Dao cố gắng muốn rút tay lại, nhưng lại bị Mộ Hàn Uyên nắm chặt lấy, tuy có chừng có mực, nhưng vẫn không chịu buông ra.
Sau khi nàng dứt lời, người nọ hơi nheo mắt lại, dưới ánh đèn lờ mờ, quan sát nàng trong chốc lát.
Sau đó Mộ Hàn Uyên nhếch môi, cúi đầu, hôn lên đầu ngón tay của nàng.
“…… Là sư tôn.”
Giọng của hắn vừa nhỏ vừa khàn, pha chút hài lòng vui vẻ không thể giấu trong men say.
Vân Dao: “……”
Nàng không nên tin tên chó Mộ Cửu Thiên đó.
Gì mà Toàn Dung đan chỉ có thần hồn dung hòa mới có thể phát hiện ra, chắc chắn hắn đã lén bán thuốc giả cho nàng!
—
Trưa hôm sau, Vân Dao bị đánh thức bởi tiếng chim hót ồn ào dồn dập.
Vân Dao hơi ngơ ngác đỡ trán ngồi dậy, phát hiện trong phòng không một bóng người.
Nàng hơi không nhớ rõ, rõ ràng tối qua nàng đang chăm sóc Mộ Hàn Uyên mà, sau đột nhiên lại ngủ thế.
…… Vậy mà lại ngủ cùng giường.
Trước tiên Vân Dao đến trước gương đồng, xác nhận tác dụng của Toàn Dung đan vẫn còn, sau đó mới yên lòng đôi chút.
Tiếng chim hót bên ngoài phòng vẫn chưa dừng lại, khiến Vân Dao khó chịu mở cửa ra ngoài.
Khi ra ngoài viện, Vân Dao ngẩng đầu nhìn lên trời, không khỏi sửng sốt.
Khác với sáng sớm tinh mơ như dự đoán, không ngờ lúc này đã là giữa trưa.
Đối với những con chim đang chao lượn trên bầu trời, nàng cũng không lạ lẫm gì —— Đó là loại dị thú chỉ có ở thành Chu Tước Ma Vực, tên là “quạ Trục Nhật”, trông giống quạ đen, nhưng giữa bộ lông đen nhánh lại có một đường vàng óng, cho nên chúng còn được gọi là “Trục Nhật Kim Ô”.
Đặc điểm nổi bật nhất của loài chim này chính là tốc độ cực nhanh, thậm chí tốc độ có thể sánh ngang với tu giả Hợp Đạo cảnh, bởi vậy thường được dùng để truyền tin trong Ma Vực.
Nhưng mà, điều động nhiều Trục Nhật Kim Ô cùng một lúc như thế này……
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhớ đến sau khi nàng tỉnh lại không thấy Mộ Hàn Uyên đâu, trong lòng Vân Dao cảm thấy hơi bất an. Nàng quay về phòng khoác thêm ngoại bào, lấy bội kiếm, vội vàng ra khỏi viện.
Bên ngoài viện có thân vệ Bạch Hổ canh gác.
Vừa thấy bóng dáng của Vân Dao, hai hàng thân vệ bên ngoài lập tức khom người hành lễ: “Đại nhân, xin ngài dừng bước.”
Vân Dao dừng lại, hơi nheo mắt: “Có ý gì?”