Vân Dao cố gắng thuyết phục bản thân phớt lờ bàn tay trên eo mình và cả câu “ngày đêm không ra ngoài” kia nữa.
“Tại sao lại là một tháng?” Nàng giả vờ nghiêm túc, mặc dù khuôn mặt đã bắt đầu ửng đỏ: “Chẳng lẽ ngươi định nhân dịp một tháng này làm điều xấu xa gì đó trong tiên đình?”
“Dù thế nào thì Kiếp cũng là một trong Tam Thánh. Có hắn và chúng tiên săn sóc, trong vỏn vẹn một tháng, sức mạnh Chung Yên không thể nuốt trọn cả tiên đình.” Mộ Hàn Uyên từ tốn nói, ngón tay vén lọn tóc đen rũ xuống bên trán Vân Dao ra sau tai.
Cảm xúc quyến luyến hòa cùng sương khói mờ mịt trong đáy mắt nọ, như sa vào trong mắt Vân Dao: “Hay là…… sư tôn đang sợ điều gì khác?”
“……”
Trước mặt là dung nhan như lãnh ngọc, đã là thử thách lớn lao đối với Vân Dao.
Hơn nữa, giọng điệu của Mộ Hàn Uyên vốn đã quyến luyến, thế mà còn như có như không giảm âm lượng khi ở khoảng cách gần, thoạt nghe vừa khàn khàn vừa mê hoặc.
Ngón tay của hắn dừng lại bên tai nàng, còn vương chút hương thảo dược nhàn nhạt, mùi hương ấy vốn có thể làm lòng người tỉnh táo nhưng khi hòa quyện với mùi hương như tuyết đọng trên người hắn lại càng khiến lòng người xao xuyến.
Dường như Vân Dao nghe thấy tiếng tiên tâm của mình rung động.
“Ta đứng đầu Tam Thánh, có chuyện gì mà ta chưa từng thấy? Sao có thể sợ được.” Vân Dao ráng chống đỡ.
“Tiên môn thanh tĩnh, tiên đình thánh khiết, còn trong cõi trần, rất nhiều chuyện bẩn thỉu.” Trong giọng nói của Mộ Hàn Uyên pha lẫn chút ý cười vừa phải, như trêu như đùa, muốn tinh tế phân biệt, nhưng lại như tuyết rơi không dấu vết, khiến lòng người bực bội: “Như thế xem ra, chuyện sư tôn chưa từng thấy, có lẽ nhiều lắm.”
Dù Vân Dao cố gắng hết sức để không bị cuốn theo giọng nói mê hoặc của hắn, nhưng càng không muốn nghĩ tới điều gì thì càng không kìm lòng được mà nghĩ tới, ngay cả tiên nhân cũng không ngoại lệ.
Bị nắm thóp bởi vài câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của hắn.
Không cần soi thủy kính, Vân Dao cũng đoán được mặt mình đỏ đến mức nào.
“Thế à? Vậy ngươi muốn dạy ta sao?”
May mà trong cuộc đời tiên thần mênh mông, những thứ khác nàng không học được nhưng giữ thể diện thì nàng vẫn làm được: “Nhưng ta nhớ, khi Hàn Uyên Tôn ở giới Càn Nguyên, cũng là thánh nhân trong mắt thiên hạ, thất tình bất hiển lục dục vô tương, tất cả tu giả khắp thiên hạ đều nói ngươi là vầng trăng sáng không nhiễm bụi trần —— Ngươi có thể biết nhiều hơn ta bao nhiêu chứ?”
Vân Dao vừa nói vừa dùng ngón tay gẩy mái tóc đen buông xuống bên cổ Mộ Hàn Uyên, sau đó lướt đến yết hầu, rồi tiếp tục di chuyển xuống.
Mộ Hàn Uyên cúi đầu, bật cười thành tiếng.
Thấy hắn cười, Vân Dao hơi tức tối: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười sư tôn.” Mộ Hàn Uyên trở tay nắm lấy tay nàng, vuốt thẳng ngón tay đang cong của nàng: “Nếu sư tôn khống chế một chút, ngón tay đừng run, thì diễn sẽ giống thật hơn.”
Bị vạch trần, mặt Vân Dao càng đỏ hơn, nàng muốn rút tay lại: “Ngươi…… chứ chẳng lẽ ngươi không diễn?”
Ngón tay của Mộ Hàn Uyên siết chặt, không cho nàng rút tay.
Hắn mỉm cười cụp mắt: “Sư tôn quên rồi sao, trong ba trăm năm nàng bế quan, ta thay Càn Môn hành tẩu, đi khắp nhân gian, có một số chuyện, tuy không muốn thấy không muốn biết nhưng lại không thể tránh được.”
“……?”
Vân Dao lập tức cảnh giác.
Tay nàng không run nữa, mắt cũng không nháy, trái lại đè eo của Mộ Hàn Uyên tới phía trước, kín kẽ đẩy hắn vào sát cửa sổ gỗ, giọng của nàng trở nên cứng cỏi lạnh buốt lạ thường: “Ồ? Nghe như Hàn Uyên Tôn có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này nhỉ?”
Dường như Mộ Hàn Uyên hơi ngây người, tiếp đó hắn cụp mắt mỉm cười: “Thì ra sư tôn để ý.”
“Ta, ta cần gì phải để ý, chỉ là bất ngờ thôi.” Vân Dao lùi lại vài phân nhưng vẫn không cam lòng liếc Mộ Hàn Uyên: “Trước đây cả trong lẫn ngoài Càn Môn đều nói ngươi là thánh nhân, không nhiễm thế tục, không dính hồng trần, không ngờ, bên dưới tuyết trắng lại chứa nhiều thứ bẩn, bẩn……”
Hai chữ còn lại, Vân Dao nhìn khuôn mặt lãnh ngọc như trích tiên, tóc đen lộn xộn cũng không che được dáng vẻ thanh tao nhã nhặn ấy, nàng thật sự không nói ra được.
Mộ Hàn Uyên càng cười lớn hơn, lồng ngực của hắn nhẹ nhàng nhấp nhô khiến đôi má vừa bớt đỏ của Vân Dao lại ửng đỏ thêm.
“Ngươi còn cười.”
Nàng bực bội muốn “diệt khẩu” nhưng vẫn có chừng mực, chưa hoàn toàn hành động thì bỗng bị người nọ giữ lấy cổ tay.
Mộ Hàn Uyên hơi nâng hông lên, khiến Vân Dao càng áp sát người hắn hơn, gần đến mức hơi thở quấn quýt, hắn mới ngừng cười, khẽ nói: “Sư tôn hiểu lầm rồi.”
“Hửm?”
“Từ trước đến nay ta chỉ nghe nói, chưa từng trải qua.” Mộ Hàn Uyên kéo cổ tay của nàng xuống, đặt lên lồng ngực của hắn: “Nếu sư tôn không tin, nàng có thể nghiệm hoàn bích.”
“——”
Vân Dao nín thở, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Mộ Hàn Uyên thẳng lưng, rời khỏi bậu cửa sổ, lấn đến phía trước, không cho nàng cơ hội né tránh: “Nhưng có một câu, sư tôn nói đúng.”
“Câu, câu gì?”
Mộ Hàn Uyên giữ cổ tay nàng, khiến lòng bàn tay nàng dán lên lớp áo mỏng của hắn, từ từ di chuyển xuống dưới.
Ý cười nhàn nhạt nhưng mê hoặc lượn quanh đuôi mắt dài hẹp của hắn: “Người đời nói ta không vương hồng trần, là vì họ không hiểu rõ ta —— Thứ được vùi dưới tuyết trắng, vốn chính là bùn lầy dơ bẩn. Sư tôn không cần băn khoăn, càng không cần thương cảm.”
Dưới sự dẫn dắt của hắn, ngón tay của Vân Dao nới lỏng đai lưng ngọc.
Bóng dáng của người nọ che khuất ánh nến trong điện, khiến ánh sáng trước mắt Vân Dao dần tối xuống.
Hắn kề bên tai nàng, thì thầm như mê hoặc: “Chi bằng hôm nay sư tôn giúp ta quét sạch tuyết trắng để xem bên dưới có gì?”
“——”
Dạ sắc lâm giang, cành liễu rủ xuống trước cửa sổ đan xen, đong đưa. Bóng của chúng trập trùng, nhấp nhô không yên.
Nước sông dâng lên từng đợt sóng, lúc cao lúc thấp, như một khúc ca khi thì vui vẻ, khi thì du dương trầm bổng, dây đàn dưới ngón tay của người nghệ nhân khi nhẹ khi mạnh, rung thành những âm thanh khiến lòng người xao động.
Một khúc đã hết, nước sông vừa lắng xuống, lại nghe tiếng đàn khác nổi lên.
Màn đêm dài dằng dặc cùng ánh đèn le lói giữa những ngọn núi xanh, chảy mãi giữa Tư Thiên Cung vạn năm không thay đổi.
——
Tu hành muôn năm, đây là lần tiên Vân Dao trải nghiệm cảm giác hòa hợp thần hồn với người khác.
Vô cùng…… kỳ diệu.
Điều khiến nàng cảm thấy kỳ diệu hơn, có lẽ là Mộ Hàn Uyên.
Kiếp trước ở Càn Nguyên, trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hắn luôn khắc chế, không muốn bộc lộ sắc dục, cho dù là lúc động tình nhất, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, như tuyết trắng dưới ánh trăng, khiến dục vọng cũng phải hạ nhiệt.
Khi đó Vân Dao mơ hồ nhớ, nàng thường che mặt hắn lại, không cho hắn nhìn, chỉ dụ dỗ hắn động tình, hắn cũng chưa từng chủ động.
Nhưng hiện tại thì khác.
Mộ Hàn Uyên như muốn phô bày tất cả dục vọng trước mặt nàng, muốn nàng nhìn kỹ, không cho nàng trốn tránh, muốn nàng nghe rõ từng tiếng thở dốc, từng tiếng rên rỉ khi hắn động tình, muốn tất cả bộc lộ rõ ràng, muốn khắc sâu vào tâm khảm.
Vì thế, Vân Dao như chìm trong dòng suối ngòn ngọt, mặc cho từng gợn nước như ánh trăng trong vắt len lỏi qua mũi miệng khiến nàng ngạt thở, rồi lại khiến nàng không kìm được mà thở hổn hển, cứ như thế tỉnh rồi say, say rồi tỉnh.
Ban đầu Vân Dao còn mạnh miệng, tự nhủ mình là sư tôn, sống hơn mấy vạn năm, chuyện nhỏ như thế này nàng không thể nào lép vế được.
Sự thật chứng minh.
Có người chuyên trị sự bướng bỉnh của nàng.
Vân Dao mềm nhũn, mềm như vốc nước của dòng sông bên ngoài Tư Thiên Cung, chỉ mong sao có thể chảy khỏi ngón tay thon dài của người kia, chỉ cầu xin hắn tha cho nàng.
Bóng đêm vừa bịn rịn vừa dối người, Vân Dao đã nói hết lời van xin và năn nỉ của đời này, thậm chí cả đời sau, nhưng vẫn không thể thoát được —— Vì có người trên giường mềm miệng cứng lòng. Từng tiếng gọi sư tôn dịu dàng cung kính nhưng hành động lại khiến nàng chỉ muốn đào hố trên giường để trốn vào.
Quả nhiên.
Thoạt bản phàm giới đều không lừa người.
Nhịn quá lâu nảy sinh vấn đề, kiểu không thể nào dừng lại được mới là kiểu chết người nhất.
Đừng nói là một tháng, trong tiên đình này, chỉ cần là nơi có mái hiên, một ngày nàng cũng không thể ở nổi.
Chỉ là ——
“Leng keng.”
Vân Dao vừa rón rén xuống giường, chưa kịp nhặt ngoại bào bên cạnh lên thì chợt nghe một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
Vân Dao sửng sốt.
Tiếng gì thế?
Nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau, y phục lung tung, chăn gối lộn xộn, tóc đen và cẩm bào đai lưng của người nọ cũng rối tung, làn da trắng lạnh với những đường gân dài trên lồng ngực nhấp nhô theo hô hấp của hắn.
Cho đến khi âm thanh xiềng xích — thứ mà Vân Dao không tìm được nơi phát ra, ngừng lại, hàng mi dài của Mộ Hàn Uyên mới khẽ động đậy.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh sáng mờ ảo không rõ, Vân Dao nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của hắn như nhuộm một lớp sương mù dày đặc, mờ mịt nhìn về phía điện.
“Sư tôn?”
Hắn khẽ gọi, chống tay xuống giường để ngồi dậy. Hình bóng chơ chỏng, mệt mỏi cô độc, trong thoáng chốc, vẻ mặt ấy mờ mịt tựa như đứa trẻ không tìm thấy lối về trong sương mù dày đặc.
Lòng Vân Dao bỗng hoảng hốt không rõ lý do, vô thức bước một bước đến trước giường: “Ta ở đây.”
“——”
Ngón tay duỗi về hướng ngược lại với nàng của Mộ Hàn Uyên bỗng dưng khựng lại, dừng lại chốc lát, người nọ mới quay về phía nàng, chậm rãi mỉm cười.
“Thì ra sư tôn vẫn còn ở đây, là ta gặp ác mộng.”
“…… Ta chỉ, xuống giường xem một chút.”
Người nọ nghiêng người qua, Vân Dao nhìn thấy những vết đỏ loang lổ mập mờ do nàng để lại trên lồng ngực trắng như men sứ của hắn.
Nàng theo phản xạ dời mắt, giọng chợt nhỏ xuống: “Vừa rồi, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
“Có.”
Mộ Hàn Uyên nói, ngón tay như trúc ngọc giơ lên sau đó gập lại, một tiếng “keng” vang lên rõ ràng.
Cùng lúc đó, Vân Dao ngạc nhiên cúi đầu, nhìn cổ tay bị thứ gì đó kéo của mình.
Nhưng nàng chẳng thấy gì cả.
Nếu không phải âm thanh kia vẫn còn vang lên bên tai và Mộ Hàn Uyên vẫn giữ động tác kéo thứ gì đó, thì chắc chắn Vân Dao sẽ nghĩ rằng đêm qua thần hồn hòa hợp xảy ra trục trặc, nên nàng bị ảo thính.
“Đây là…… cái gì?”
Vân Dao lười chứng thực nên dứt khoát hỏi thẳng “đầu sỏ” Mộ Hàn Uyên.
“Hồn khế, thuật pháp do ta sáng tạo.”
Mộ Hàn Uyên ngồi giữa đống chăn gối như núi, ánh sáng và bóng tối phác họa đường nét của hắn, vừa thanh cao tuấn tú vừa phong lưu. Nhìn thần thái của hắn, Vân Dao không hề nghi ngờ, cái tên “hồn khế” cũng do hắn tùy tiện đặt đại.
Tuy nhiên hắn càng nói nhẹ nhàng trôi chảy, Vân Dao càng cảm thấy bất an: “Vậy hồn khế này có tác dụng gì?”
Mộ Hàn Uyên dừng lại chốc lát rồi cụp mắt cười nhẹ: “Hoàn thành khi thần hồn dung hòa, nối liền tâm ý mà thôi.”
“——”
Vân Dao sững người.
Thảo nào đêm qua khi hắn và nàng thần hồn dung hòa, lại…… phóng túng làm bừa như thế. Vân Dao đoán hắn đã thăm dò hết mọi ngóc ngách không ai biết trong thần hồn của nàng, thế nên chuyện gieo hồn khế cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là……
Trong bóng tối của tĩnh thất, Mộ Hàn Uyên chợt bật cười: “Sư tôn đang nghĩ, ta gieo hồn khế cho nàng, liệu có rắp tâm bất lương gì hay không, đúng không?”