(*) Giận chàng chẳng giống trăng lầu ven sông,Nam bắc đông tây,Nam bắc đông tây,Chỉ có theo nhau chẳng hề ly biệt.Trích từ 《Thái Tang Tử》của Lã Bản Trung thời nhà Tống.
*****
“…… Chung Yên.”
Trước thánh tọa, biểu cảm của Kiếp cuối cùng cũng không thể giữ vững được nữa, gần như theo bản năng mà cảnh giác bước một bước xuống bậc thang ngọc.
Nhưng khi ánh mắt chạm vào Vân Dao đang đứng trước Mộ Hàn Uyên, Kiếp dừng lại.
Mọi cảm xúc bị áp chế xuống mặt biển.
Kiếp nắm hờ bàn tay, đặt sau lưng, giọng điệu lạnh lẽo, nét mặt thả lỏng: “Không hỗ là Ma tôn Chung Yên, không coi Thiên Đạo ra gì, trên Cửu Trùng Thiên Khuyết mà nói năng hùng hồn như thế, ngươi không sợ Thiên Đạo khiển trách sao?”
“Ta không sợ.” Mộ Hàn Uyên hời hợt nâng mắt lên, giọng lạnh nhạt, ma diễm sáng rực lao thẳng lên thánh tọa, uy áp khó chống đỡ: “—— Lẽ nào, ngươi sợ?”
“Ta không can đảm như Ma tôn.”
Kiếp bước ra một bước, đánh tan ma diễm đang áp sát, đồng thời kiêng kỵ khẽ nheo mắt lại: “Hành vi nghịch thiên như dùng Vãng Sinh Luân xoay chuyển thời không của một thế giới, ngươi cũng dám làm. Điều làm ta tò mò hơn cả là, rốt cuộc ngươi đã thoát khỏi hố đen thời không do luật nhân quả tạo ra như thế nào?”
Đưa lưng về phía Kiếp, lông mi của Vân Dao hơi run.
“Hay là,” Kiếp bỗng nhiên vụt xuống: “Ngươi vốn không phải ma phá giới ngày xưa!?”
Vừa nói, bàn tay chắp sau lưng của Kiếp đột ngột bắn ra mấy đạo linh văn chú ấn màu xanh bạc, trong chớp mắt, từ hư không chiếm lấy sức mạnh giang hải vô tận, khí thế như nuốt chửng trời, lật úp vực sâu, trong đó có tiếng sấm rền vang, sát ý như có thể nghiền nát mọi sinh cơ trong thiên địa, lao thẳng về phía Mộ Hàn Uyên.
Mộ Hàn Uyên tiến lên một bước, che chở Vân Dao — người vốn đang đứng trước hắn, ở sau lưng.
Tóc đen và áo bào nhẹ nhàng phấp phới theo gió.
Song chúng chợt dừng lại.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi sóng lớn bao trùm nuốt chửng hình bóng của hắn ——
“Ầm!”
Ma diễm trước mặt Mộ Hàn Uyên phóng lên cao, khiến rèm trướng trong điện bay phần phật, trong diễm ảnh phá cửu thiên, chân long rống dài, phượng hoàng nộ rít, trong chớp mắt đã thiêu rụi hoàn toàn sóng lớn chứa sát cơ ngập trời.
Toàn bộ chủ cung của Ngự Lệnh thần cung lập tức chìm trong sương mù dày đặc.
Sắc mặt của Kiếp đột ngột biến đổi, vội vàng lùi bước.
Tuy nhiên, dưới ánh nhìn đề phòng của y, sát chiêu trả đũa tưởng chừng sẽ đến từ Ma tôn Chung Yên thế mà không xuất hiện như dự kiến.
Cho đến khi sương mù tan hết.
Trong điện, hiện ra hình bóng thanh cao lạnh lùng của Ma tôn.
Người nọ vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí như lười đánh trả. Hắn chỉ cụp đôi mắt dài hẹp xuống, hơi nghiêng người, nâng áo bào che chắn cho Vân Dao khỏi bụi bặm tro tàn của ma diễm.
Cho đến khi tất cả lắng xuống, Mộ Hàn Uyên hạ áo bào xuống, dùng thần thức cẩn thận kiểm tra tóc tai quần áo của Vân Dao: “May mà sét bẩn nước dơ của hắn không dính vào sư tôn.”
Giọng nói du dương, vang vọng khắp điện.
Không hề có ý che giấu.
Vân Dao: “…….”
Kiếp đang kín đáo đề phòng hắn ra tay: “?”
Trong mắt của Kiếp xuất hiện dị sắc.
Im lặng một lát, y bỗng nhiên thăm dò: “Chung Yên, có một chuyện, trước khi ngươi khởi động Vãng Sinh Luân, ta chưa kịp nói với ngươi.”
Mộ Hàn Uyên hờ hững liếc qua.
Kiếp nói: “Trước kia ngươi nhiều lần xông lên Ngự Lệnh tiên sơn, đấu pháp với ta, thà tích trữ tiên lực tự hại bản thân, cũng muốn kéo dài tính mạng cho tiểu tiên ký chủ của Vãng Sinh Luân. Khi đó ta chỉ nói với rằng nàng ta là tế phẩm để Khởi Thủy quy vị, nhưng chưa từng nói với ngươi, nàng ta vốn là thần thức của Khởi Thủy Thần quân hóa thành. Khi đó tiên cách của Khởi Thủy cũng ở trong tiên thể của nàng ta.”
Tay áo của Mộ Hàn Uyên rủ xuống, quay hẳn người lại: “Thì sao.”
“Ngươi chưa từng hối hận sao? Khi ấy là lúc Khởi Thủy yếu nhất từ khi khai thiên lập địa, cũng thời cơ tốt nhất để ngươi giết nàng ta —— Nếu lúc ấy ngươi hoàn toàn hủy diệt tiên cách của Khởi Thủy, ngươi sẽ không phải đối mặt với kiếp nạn sinh tử mai sau!”
Giọng của Kiếp vang khắp điện, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người kia.
Trong đáy mắt của y, hồ quang kiếp lôi lóe lên liên tục, dường như vừa vội vàng vừa bất an chờ đợi, hoặc muốn nghiệm chứng điều gì đó.
Dưới ánh mắt của y, Mộ Hàn Uyên quay người lại, che khuất người của Vân Dao, hắn hơi khom người, khẽ khàng hỏi: “Sư tôn, đệ tử không hiểu, có phải hắn đang muốn ly gián chúng ta, muốn khích tướng ta ra tay với nàng không?”
Đối diện với ánh mắt trong veo lành lạnh xen lẫn chút khó hiểu đúng mực của Mộ Hàn Uyên.
Vân Dao: “……”
Tốt nhất là ngươi thật sự không hiểu.
Trước thánh tọa.
Cuối cùng Kiếp cũng nhận ra mối quan hệ nào đó khiến y bất an giữa hai người mà y cho rằng vốn phải là kẻ thù sinh tử.
“Ta vốn cho rằng ngươi thất bại trong việc tiêu diệt Chung Yên ở Càn Nguyên bởi vì bản tính ngu thiện khó đổi của ngươi, nhưng có vẻ ta đã suy nghĩ quá đơn giản.”
Ánh mắt của Kiếp trở nên u ám, nhìn chằm chằm hai người một trước một sau, thân mật đến mức không thấy khoảng cách kẽ hở ——
“Sơ, ngươi thân là Khởi Thủy Thần quân, đứng đầu Tam Thánh, tư chưởng tất cả quy tắc trật tự của trời đất…… chẳng lẽ ngươi và Ma tôn Chung Yên có bí sử không muốn người khác biết?”
Mộ Hàn Uyên từ từ thẳng người lên.
Kể từ khi vào điện, đây là lần đầu tiên sát ý quanh người hắn thể hiện rõ ràng nhất, như ánh trăng vằng vặc rọi xuống từ bầu trời cao vời vợi, như lưỡi kiếm rời vỏ, như nước đông thành băng.
Cách gần nhất, đương nhiên Vân Dao là người đầu tiên cảm nhận được.
Trước khi người nọ xoay người lại và hành động, Vân Dao bỗng giơ tay, nắm lấy cổ tay của hắn dưới ống tay áo.
Mộ Hàn Uyên bị nàng giữ lại tại chỗ: “Sư tôn?”
Vân Dao nói: “Nếu hắn chết, chẳng những Tam Thánh thiếu một, mà Ngự Lệnh tiên sơn cũng sẽ tối tăm theo, mảnh tịnh thổ cuối cùng của Tiên giới sẽ không còn nữa.”
Khựng lại chốc lát, Mộ Hàn Uyên cười nhẹ: “Sức mạnh Chung Yên cùng gốc cùng rễ với ta, nó là ta, ta là nó. Tại sao sư tôn cho rằng, ta không muốn thấy cảnh Chung Yên hủy diệt mọi thứ, Tiên giới sa ngã?”
“Bởi vì nếu như thế, ta và người chắc chắn sẽ đối đầu sinh tử.”
Vân Dao ngước nhìn Mộ Hàn Uyên.
“Đó không phải cảnh tượng mà ta muốn thấy, ngươi muốn thấy sao?”
“……”
Trong mắt Mộ Hàn Uyên như nổi lên sương mù mờ ảo của núi non, càng làm nổi bật vẻ tĩnh lặng, thần ý xuất trần trong đôi mắt của hắn.
Cứ nhìn nhau như thế chốc lát, Mộ Hàn Uyên chợt cụp hàng mi dài xuống, cười nhẹ.
“Sư tôn biết rõ nhất cách nắm lấy tử huyệt của ta.”
“……”
Vân Dao ho nhẹ một tiếng, chẳng hiểu sao lại lúng túng dời tầm mắt.
Nàng không muốn thấy biểu cảm của Kiếp trước thánh tọa nữa.
“Chuyện ở đây xem như tạm thời xong, đừng nán lại nữa, ta về Tư Thiên Cung chờ ngươi. Nếu ngươi muốn đánh hắn, chỉ cần không giết, dù đánh đến long trời lở đất, ta cũng sẽ không quan tâm.”
Vân Dao gọn gàng dứt khoát nói xong, sau đó xoay người rời khỏi đại điện.
Đợi hơi thở của Vân Dao rời khỏi phạm vi lục thức, nét điềm đạm ôn hòa trên mặt của Mộ Hàn Uyên hoàn toàn hóa thành nét lạnh lẽo giá buốt.
“Chung Yên, ta không biết ở Càn Nguyên ngươi và Khởi Thủy có quan hệ như thế, nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu. Khởi Thủy là thần thượng cổ, đứng đầu Tam Thánh, trong lòng nàng ta, chắc chắn không có thứ gì quan trọng hơn chúng sinh.”
Mộ Hàn Uyên cứ như mắt điếc tai ngơ: “Ta không có nhiều kiên nhẫn. Trước khi ta nổi sát ý, ngươi nên nói thẳng ý đồ của ngươi.”
“……” Sắc mặt của Kiếp lạnh lẽo: “Dù nàng ta từng nương tay với ngươi ở giới Càn Nguyên, nhưng giờ đây, chuyện liên quan đến Tiên giới, nàng ta sẽ không để ngươi sống sót. Hai người các ngươi là kẻ thù định mệnh, đạo trời không thể làm trái, số mệnh không thể sửa đổi, chuyện này tuyệt đối không thể thay đổi. Nếu lúc này ngươi giao đấu với ta, không sợ rơi vào bẫy của Khởi Thủy sao?”
Càng nghe Mộ Hàn Uyên càng tỏ vẻ uể oải.
“Nói xong chưa.”
“Xem ra ngươi muốn chấp mê bất ngộ đến cùng.”
Kiếp giơ tay ấn xuống thánh tọa phía sau, định khởi động trận pháp ——
Sau đó chợt nghe Mộ Hàn Uyên cười trào phúng: “Thế mới nói Thiên Đạo không có mắt, nếu không, mặt hàng như ngươi, sao xứng được xếp ngang hàng với nàng ấy trên ngôi Tam Thánh?”
“Chung Yên!”
Kiếp giận dữ quát lớn, khí cơ dâng trào khiến áo bào tung bay.
“Tiết kiệm tâm tư chia rẽ và mưu hèn kế bẩn của ngươi đi.”
Mộ Hàn Uyên quay người lại, bước ra khỏi điện ——
“Tử kỳ chưa đến, ngươi không cần nóng lòng.”
“Mai sau, ta sẽ tự tay tiễn ngươi một đoạn đường.”
—
Lúc Mộ Hàn Uyên trở về, cả điện trong chủ cung Tư Thiên Cung tràn ngập ánh nến.
Người nọ dường như hơi không quen, sau khi bước vào điện, hắn dừng lại một chút, sau đó mới đi về phía Vân Dao: “Sao hôm nay sư tôn thắp nến thế?”
“Ta nghĩ ngươi sẽ thích.”
Vân Dao dời mắt khỏi phong cảnh sơn hà nguyệt sắc vạn năm không đổi ngoài song cửa sổ, lười biếng quay người lại: “Ngươi không thích sao?”
“Không phải thích hay không,” Mộ Hàn Uyên nói: “Ta chỉ muốn nhìn rõ sư tôn hơn một chút. Tốt nhất là thấy rõ từng chi tiết, khắc sâu vào lòng.”
Vân Dao bị chọc cười bởi lời ngon tiếng ngọt hiếm có của Mộ Hàn Uyên: “Nhìn rõ như thế làm gì?”
“Không có gì. Chỉ là muốn…… nhớ kỹ.”
“Hửm?”
Vân Dao khó hiểu nhìn hắn.
Nhưng Mộ Hàn Uyên không trả lời.
Hắn ngồi xuống phía bên kia chiếc bàn thấp bên cạnh Vân Dao mà nàng dùng để đặt ấm trà, gần bên cửa sổ: “Sư tôn cứ mãi trông nom một khung cảnh sông núi đèn đuốc, nghìn năm vạn năm, không thấy chán sao?”
“Không chán.” Vân Dao quay qua hướng khác, nhìn dòng sông lấp lánh như gấm dệt dưới ánh trăng, nàng mỉm cười: “Trái lại, chỉ khi nhìn thấy chúng, ta mới cảm thấy yên lòng. Chỉ khi nhìn những ánh đèn này, tưởng tượng đến từng gia đình sau ánh đèn đó, bọn họ làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, làm sao tránh gió tránh mưa, trải qua những ngày nóng tháng lạnh, ta mới cảm thấy sự tồn tại của thần linh có ý nghĩa.”
Vân Dao mỉm cười quay đầu lại, đèn đuốc nơi núi xa phản chiếu trong đôi mắt của nàng, rạng ngời rực rỡ.
“Bọn họ chính là ý nghĩa của ta.”
Mộ Hàn Uyên lặng lẽ lắng nghe, sườn gương mặt vẫn phong thần tuấn tú xuất trần như trước, nhưng lại được ánh nến phủ lên một lớp vàng nhạt ấm áp.
Dường như trầm tư rất lâu, hắn nâng tay áo lên, khuỷu tay chống lên bàn gỗ, tay áo rủ xuống, để lộ cánh tay mảnh khảnh khỏe mạnh, như lăng sương, như diễm tuyết, kéo dài đến cổ tay, bàn tay.
Cuối cùng, đốt ngón tay chầm chậm gập lại, đầu ngón tay lướt qua ngọn lửa trên cây nến đặt ở cuối bàn.
Hắn như tình cờ hỏi: “Vậy còn sư tôn?”
Vân Dao luôn nhìn tay hắn, nghe thế nàng hơi ngẩn ngơ: “Hả?”
“Đối diện là nhân gian, náo nhiệt, phồn hoa, đèn đuốc sáng rực, còn trong Tư Thiên Cung thì luôn trống trải hiu quạnh, nghìn năm vạn năm cũng chỉ có một mình sư tôn.”
Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng lặp lời câu hỏi vừa rồi.
“Vậy còn sư tôn?”
“Trước kia có đôi lúc đột nhiên cảm thấy cô đơn, ta sẽ xuống nhân gian dạo chơi. Hơn nữa không sao mà, chẳng phải sau này ta còn có ——”
Giọng nói dừng lại khi Vân Dao quay mặt sang, đối diện với góc nghiêng khuôn mặt hơi cúi xuống của Mộ Hàn Uyên.
Cùng lúng túng khựng lại chính là nụ cười của nàng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Vân Dao biết trước từ mà nàng suýt thốt ra là gì, điều này khiến nàng gần như hơi bối rối.
Không, không được.
Không thể suy nghĩ nhiều.
Đầu tiên, sức mạnh Chung Yên vẫn chưa được giải trừ, an nguy của Tam giới quan trọng hơn tất cả.
Thứ hai, chung quy Mộ Hàn Uyên vẫn là Ma tôn Chung Yên, hiện tại có lẽ đã huyên náo đến mức cả tiên đình đều biết chuyện này, cho dù có thể giải quyết sức mạnh Chung Yên, nhưng làm sao cho hắn một thân phận mà Tam giới có thể chấp nhận cũng là một vấn đề nan giải.
Cuối cùng, trước khi phụ thần Hỗn Độn ra đi, tại sao không nhắc đến chuyện liệu Tam Thánh có thể, có thể yêu đương hay không……
“Còn có?” Mộ Hàn Uyên chờ một lát nhưng vẫn không nghe nàng nói tiếp, hắn bèn khẽ hỏi, hơi nghiêng đầu nhìn sang.
“Còn, còn có —— còn có biết bao tiên nga tiên quân trong Tư Thiên Cung bầu bạn với ta mà. Khi rảnh rỗi không có gì làm, ta đi trêu chọc bọn họ, cũng vui lắm.”
Trước khi Mộ Hàn Uyên nhận ra, Vân Dao nhanh chóng hạ tầm mắt xuống, tầm nhìn tự nhiên đáp xuống đốt ngón tay đang đặt trên bấc nến của hắn.