Tiểu Dung:" Chủ tử đừng kích động, Mã Hy tuy là nữ nhi của Mã Tướng Quân nhưng hoàng thượng vốn dĩ không yêu thích nàng ấy, nếu không đã sớm đồng ý lập Mã Hy làm phi."
Cẩn Huyên bắt lấy cánh tay đang đặt sau lưng của y:" Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc."
Đáng tiếc kiếp này cô vẫn là nữ nhân, nếu không sẽ lấy Tiểu Dung làm thê tử, nữ nhân đơn thuần lại dễ bị trêu chọc như vậy thật sự phải bảo vệ.
Tiểu Dung càng nghe càng hoảng loạn:" Chủ tử đáng tiếc cái gì?"
Cẩn Huyên không trả lời lại mà nắm lấy tay Tiểu Dung đi lên phía trước.
Nha hoàn đủ hai mươi lăm tuổi sẽ được xuất cung, đến lúc đó cô nhất định tìm một phu quân tốt cho Tiểu Dung, không để y chịu thiệt.
Hai người không đi đến Ngự Hoa Viên, Tiểu Dung thấy tâm trạng Cẩn Huyên như vậy cũng không hỏi là đi đâu, lúc hai người bước vào phường thêu cô mới lên tiếng.
Cẩn Huyên:"Chẳng phải ngươi nói y phục mùa đông vẫn chưa lấy? Chúng ta lấy xong liền trở về.
Tiểu Dung muốn lên tiếng lại bị Cẩn Huyên ra hiệu nên mới im lặng, đi vào bên trong lấy y phục.
Hai người lúc trở về bị lạc đến Ngự Hoa Viên, lúc Cẩn Huyên phát hiện muốn quay đầu thái hậu đã thấy bọn họ mà gọi đến.
Cẩn Huyên đi gần dùng kiệu căn bản rất ít khi dùng hai chân để đi, hôm nay muốn tự đi để giản gân cốt không ngờ tới lại lạc đến đây.
Đây chính là động bàn tơ của yêu nữ mạng nhện đó.
Tiểu Dung nhìn y phục trong tay lại nhìn Thái Hậu.
Hoàng Hậu của bọn họ quả thực cao tay, dùng lý do đi nhận y phục mùa đông cố tình đi ngang đây.
Mã Hy vừa nhìn thấy Cẩn Huyên liền đứng bật dậy hành lễ.
Cô nhìn Tiêu Lâm đang nháy mắt ra hiệu thứ gì, Cẩn Huyên không hiểu liền lắc đầu mà lướt ngang Mã Hy.
Lúc hoàn hồn đã thấy Mã Hy được Thái Hậu cho miễn lễ.
Lần này chính là vô tình Cẩn Huyên gây thù.
Cô thở dài một hơi.
Dù sao sau này bọn họ ở khác cung cho dù có gây thù cũng không sao, sẽ không chạm mặt thường xuyên.
Né tránh nhau càng tốt luôn á chớ.
Thái Hậu họ La là La Âu Thị bà nhập cung làm quý phi năm mười sáu tuổi đến năm hai mươi lăm hoàng hậu đột ngột qua đời bà liền được phong làm hoàng hậu, phía trước La Âu Thị có một mười vị phi tần nhưng đều không sống thọ đều lần lượt mất đi, người mất vì tai nạn xe ngựa lúc xuất cung trở về thăm nhà có người mang tội cấu kết với gian thần, chu di cửu tộc.
Cũng có phi tần không chịu được cô đơn mà lén lút với thị vệ thân phận thấp kém cả hai đều bị lôi ra hành huyết.
Tất cả bọn họ đều giống nhau ở chỗ sống chỉ tới năm hai mươi sáu.
La Âu Thị:" Hoàng hậu hôm nay sao lại có nhã hứng đi đến ngự hoa viên? Chẳng phải ta nghe nói hoàng hậu chỉ thích ở Khôn Ninh Cung của lớn không mở cửa sau đóng chặt hay sao."
Cái này chẳng phải nói cô làm việc lén lút sợ người khác thấy hay sao.
Cẩn Huyên nghe lời này đúng là ngứa tai vô cùng, ngoài mặt La Âu Thị bình thản nhưng trong lời nói lại khiến người khác khó chịu đến cực điểm.
Cẩn Huyên:" Một tháng nay cửa lớn của Khôn Ninh Cung đều mở rộng cửa sau đón gió, làm gì có chuyện đóng chặt cửa."
Cẩn Huyên vốn dĩ đã tính nhượng bộ bọn họ, nhưng trước giờ cô vốn dĩ chưa từng chịu uất ức bao giờ đâu.
Cho dù phạm tội bất kính cùng lắm bị tước đi chức vị hay nhốt vào lao ngục nếu nặng hơn là xử trảm đi nữa Cẩn Huyên càng không sợ.
Gia tộc nguyên thân chỉ còn một mình nguyên thân, không thể chu di cửu tộc.
Người liều sợ người không cần mạng.
Cẩn Huyên đưa mắt nhìn Mã Hy:" Mã Hy muội muội lấy y phục mùa đông vẫn còn sót lại vài bộ ở phường thêu, ta là cố tình đi đến nhắc nhở muội muội đến lấy, gần đến mùa đông phường thêu bận rộn công việc làm ngày đêm không hết, y phục không thể đem đến Mã Gia Trang."
Cẩn Huyên nhìn La Âu Thị mà hành lễ lại đưa mắt nhìn Tiêu Lâm mà hành lễ thêm một lần nữa.
- Hoàng thượng, buổi chiều ta đợi ngài, buổi chiều ta đến thiện phòng lấy nguyên liệu, ta làm thịt đông pha cho ngài nếm thử.
Tiêu Lâm nghe giọng nói nhỏ nhẹ như vậy tai hơi ửng đỏ mà ho khan.
- Được, trẫm nhất định sẽ đến.
Giọng nói này khác xa với giọng điệu trêu chọc thường ngày của Cẩn Huyên, tuy nhỏ nhẹ nhưng không ỉu điệu nghe qua như mật được rót vào tai, êm ái vô cùng.
Cẩn Huyên đi lướt qua Mã Hy, lúc đi ngang qua còn liếc nhìn y.
Mã Hy tức đến tay dưới lớp y phục nắm chặt.
Nhưng hiện tại địa vị y chưa vững chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống, sau này Mã Hy nhất định sẽ trả lại gấp đôi.
Mã Hy đường đường là nữ nhi của tướng quân, phụ thân nắm trong tay mấy vạn binh lính, gia tộc rất nhiều đời đều làm cận thần bên hoàng đế, Mã Hy xuất thân cao quý như vậy, sao có thể chấp nhận ở phía dưới người khác.
Nhưng Mã Hy lại không biết người bản thân đang muốn nhắm tới là người như thế nào, người sau này phỏng chừng chính là người đẩy gia tộc cô vào con đường cùng, không thể trở mình.
Chính là người cả đời này Mã Hy không nên đắc tội.
Cần Huyên nói ra một lời như vừa rồi, chính là muốn Mã Hy nhớ y là ai và cô là ai, cô chính là người đứng đầu lục cung, là chủ nhân của nơi này.
Còn Mã Hy đến thân phận vẫn chưa có, may y phục ở phường thêu đã xem như đặc ân.
Cho dù có làm quý phi, Cẩn Huyên cũng lớn hơn y một bậc.
Quyền hành chỉ đứng sau hoàng đế.