Trấn ở đây rất nhỏ không như những nơi khác, biên cương điều kiện thời tiết khắc nghiệt, đất ruộng nhiều nhưng không trồng được mấy loại cây, nên cuộc sống tương đối nghèo nàn hơn những vùng lân cận.
Mùa nắng trời sẽ không cho một giọt mưa nào, trời mưa sẽ mưa liên tục mấy tháng không
ngừng, đất úng nhão, cây cối đều bị hư hại.
Tuyết rơi sẽ dày qua mắt cá chân, làm gì có loại cây nào chịu được thời tiết khắc nghiệt như vậy.
Nếu có tuyết càng thảm hơn, biên cương lạnh hơn những nơi khác, mỗi năm nơi này hài tử chết vô số, tuyết dày không thể đào lên để hạ nguyệt chỉ có thể đào một cái hố mà mai táng, mai táng xong nông hộ phải nhớ vị trí của hài tử nhà mình, hốt tro đem về mà thờ phụng.
Nhưng rất ít nông hộ làm như vậy, nếu đem cốt về sau này sẽ không thể sinh thêm hài tử cho dù có sinh thêm, đứa nhỏ này cũng không thể sống được.
Không riêng gì ở đây, những nơi khác cũng sẽ như vậy.
Cũng có người nói còn nhỏ lập bài vị hài tử khó lòng rời xa phụ thân với nương, nếu trong nhà có thêm một hài tử, đứa nhỏ trước kia sẽ quấy phá không thể nuôi được.
Người mất cũng đã mất, cho dù nương với phụ thân không cam lòng cũng không thể lập bài vị cho hài tử.
Tiểu Phúc lúc trở về trên xe ngựa trở rất nhiều đồ, đều là bông, vải, còn có vài vật dụng lặt vặt.
Lúc Tiểu Phúc trở về nhìn đoàn xe hùng hậu ở bên ngoài doanh trướng, trong lòng liền bất an mà thúc ngựa nhanh về.
Lúc trở về thấy một đám người trên võ đài tỉ thí, Tiểu Phúc chưa kịp biết rõ chuyện gì đã bị Nguỵ Bách kéo vào bên trong.
Nguỵ Bách vừa kéo người vừa luyên thuyên.
- Ngươi vào đây, đi nhanh một chút.
Tiểu Phúc:" Ta lên trấn cả một buổi sáng, hiện tại thân thể đều đau nhức, có thể tha cho ta hôm nay không?"
Tiểu Phúc so với nam nhân ở đây thấp hơn một cái đầu, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt chỉ bằng một bàn tay nam nhân, nếu mặc y phục nữ nhân sẽ không ai nhận ra là nam nhân nếu không lên tiếng.
Nguỵ Bách:" Không thể, chuyện này cấp bách, thứ này ngươi nhìn qua nhất định sẽ có hứng thú."
Tiểu Phúc:" Hứng thú? Nếu ngài không bắt ta làm việc ta nhất định sẽ hứng thú."
Sáng mặt trời chưa lên Tiểu Phúc đã cưỡi xe ngựa đi lên trấn đến mặt trời lên cao mới trở về, lên trấn chân Tiểu Phúc còn không ngừng hoạt động, hết đến nơi này liền chạy đến nơi khác mua gom từng món đồ, hiện tại đã mệt lắm rồi.
Nếu ở giữa doanh trại có chỗ ngủ,Tiểu Phúc nhất định sẽ nằm xuống ngủ luôn.
Mặc kệ người khác kêu thế nào cũng sẽ không dậy.
Nguỵ Bách tăng tốc bước chân:" Thằng nhóc như cậu nhiều lời như vậy làm gì? Xem xong thứ này ta dẫn cậu đi gặp mỹ nữ."
Tiểu Phúc mười bốn tuổi đã tòng quân, Tiểu Phúc là trường hợp đặc biệt, tuổi nhỏ nhưng lại tự nguyện cống hiến cho đất nước, lúc đi mọi người trong thôn đặc biệt tiễn y đi.
Tiểu Phúc năm nay mười sáu, tòng quân hai năm cũng là người nhỏ nhất ở doanh trại.
Tiểu Phúc nghe lời này liền khịt mũi:" Mỹ nữ cái gì chứ, đại ca à, ngài không thấy ta như thế nào hả?! Cây rìu còn không nâng nổi, mỹ nữ sẽ để ý đến ta sao?"
Nguỵ Bách:" Ngươi sao lại suy nghĩ bi quan như vậy chứ, mỹ nữ không để ý đến ngươi thì có mỹ nữ khác, trên đời không thiếu mỹ nữ."
Tiểu Phúc:" Vậy không có mỹ nữ nào để ý đến ta thì sao?"
Nguỵ Bách:" Hỏi như vậy cũng cần hỏi? Mỹ nữ không để ý thì nữ nhân goá để ý đến ngươi, chỉ cần là nữ nhân là được rồi, còn nhỏ không nên kén chọn."
Tiểu Phúc nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Còn nhỏ mới nên kén chọn chẳng phải sao?
Có tuổi muốn chọn cũng không có ai để chọn đâu.
Tiểu Phúc lười phản bác, buổi sáng nay chợ đông, y phải chen vào cửa hàng mới mua được bông lúc chờ thanh toán la đến đau rát cả họng.
Hiện tại không muốn nhiều lời với người không bị sắc đẹp nữ nhân tha hoá đâu.
Tiểu Phúc đi theo Nguỵ Bách vào lều, chưa đến nửa canh giờ bên trong lều truyền ra tiếng động lớn.
- Cái này sao bây giờ chúng ta mới nghĩ ra chứ? Cơ quan không phức tạp, nỏ lại có thể bắn xa còn chuẩn xác.
Nguỵ Bách:” Vậy đêm nay chúng ta thể hoàn thành mười hai nỏ, ngày mai binh viện trợ sẽ lên đường, thời gian cấp bách không thể chậm trễ.”
Tiểu Phúc vỗ ngực:” Không vấn đề, nếu bắt đầu làm từ bây giờ trước bình minh ngày mai phỏng chừng sẽ xong.”
Bọn họ cứ như vậy mà quyết định bắt tay vào làm, Nguỵ Bách không dẫn Tiểu Phúc đi gặp Cẩn Huyên mà là Chính Công.
Nguỵ Bách ở lại làm khung nỏ, Chính Công trở về sẽ rèn nỏ việc còn lại giao lại cho Tiểu Phúc.
Bọn họ chưa kịp đi tìm người, người đã tìm tới.
Cẩn Huyên dẫn theo Hữu Kim đi phía sau, một người cao thấp, nhìn thế nào cũng rất đối nghịch, Hữu Kim nếu nói là thị vệ đi theo phía sau cũng thật giống.
Cẩn Huyên:” Ta nghe mọi người nói Tiểu Phúc đã trở về? Thời gian cấp bách nên ta có phần hơi thô lỗ mong các vị thứ lỗi.”
Chính Công:” Thời gian cấp bách, ngươi gấp gáp như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
Tiểu Phúc vừa nhìn thấy Cẩn Huyên như nhìn thấy ý trung nhân, tim không tự chủ mà đập nhanh, má cũng hơi ửng đỏ.
Hữu Kim vừa nhìn liền nheo mắt, nói:” Ngươi bị bệnh? Bên ngoái gió lạnh bên trong lều lại nóng có phải bị cảm mạo rồi không?”