Tiêu Lâm ở lại thêm nửa canh giờ liền li khai, bộ dáng còn rất sảng khoái khi trút bỏ được muộn phiền trong lòng, bước đi nhẹ như bông.

Điếu Điếu nhìn thấy bộ dáng này của Tiêu Lâm trong lòng còn muốn chạy tới dập đầu với Cẩn Huyên ba cái.

Hoàng thượng vui vẻ buổi tối nhất định ngủ ngon, ngủ ngon tâm trạng chắc chắn sẽ tốt đến lúc đó hoàng thượng sẽ không mắng y.

Lúc Tiêu Lâm trở về, bên ngoài đã có một cung nữ ngoài ba mươi đợi sẵn mặc trên người y phục màu nâu nhạt tóc vấn cao.

Phàm Mộc vừa nhìn thấy Tiêu Lâm đã khom người hành lễ.

- Bái kiến hoàng thượng.

Tiêu Lâm:" Thái hậu có gì cần dặn cứ để nha hoàn đến là được, ngươi không cần cất công đến đây một chuyến."

Phàm Mộc là nha hoàn thân cận bên thái hậu, nghe lời này của hắn, Phàm Mộc kéo khoé miệng lên cao.

- Là chuyện hôn sự của hoàng thượng cùng với nữ nhi của Mã tướng quân, chuyện đại sự như vậy sao có thể để nha hoàn đến.

Phàm Mộc ngừng một lúc lại nói tiếp:" Ngày kia thái hậu cùng với nữ nhi Mã tướng quân đến sơn trang phía Tây ngắm mặt trời mọc, thái hậu muốn người cùng đi."

Tiêu Lâm:" Chính sự bận rộn nói với thái hậu trẫm không có thời gian thưởng trà ngắm cảnh, ngày mai trẫm sẽ đến thăm thái hậu."

Tiêu Lâm nói xong liền đi vào bên trong, mặc kệ Phàm Mộc đứng bên ngoài.

Hắn hiện tại làm gì có tâm trạng nạp phi tần? Một mình Cẩn Huyên đã đủ khiến hắn đau đầu lắm rồi.

Thái hậu muốn kéo Mã tướng quân làm hậu phương cho Tiêu Lâm, hắn tất nhiên biết rõ.

Nhân vô thập toàn*

[ Nhân vô thập toàn* không có chuyện gì hoàn mỹ. ]

Tiêu Lâm căn dặn vài chuyện với Điếu Điếu xong mới xử lí tấu chương, buổi tối hắn đi dạo một vòng hoa viên để đầu óc khuây khoả không ngờ nhìn thấy Cẩn Huyên ngồi đung đưa trên mặt gỗ còn có hai sợi dây xuyên qua treo lên cành cây, trên đùi đặt một dĩa nho phía sau mà một nha hoàn đang đẩy cô bay tới bay lui.

Cẩn Huyên:" Tiểu Dung ngươi nói cuộc sống hoàng cung vốn như nhàm chán như vậy?"

Không đợi Tiểu Dung lên tiếng cô đã nói tiếp.

- Thái hậu sống trong cung đã hơn chục năm bị quy tắc ghìm chặt lại vậy mà vẫn chấp nhận được thì cũng thật tài.

Mà cái tài này Cẩn Huyên tất nhiên không có, cô vốn dĩ là người thích gì làm nấy cho dù không hài lòng người khác cũng không có vấn đề gì, cô vui là được rồi.

Nhưng lúc xuyên không đã gần một tháng nay một cái nhấc chân đều là quy tắc, dùng thiện một món chỉ được ăn ba đũa nữ nhân phải giữ vóc dáng không thể ăn hơn một bát cơm trắng.

Cái này chính là bức ép người khác mà.

Cẩn Huyên tất nhiên không có chuyện sẽ làm theo quy tắc, thích nhấc chân cao thì nhấc thích ăn bao nhiêu bát cơm trắng thì ăn, y phục bên ngoài dày như vậy béo lên một chút làm gì có ai nhìn ra?

Cẩn Huyên mặc y phục màu xanh ngọc vạt y phục đung đưa theo từng chuyển động của cô, mái tóc đen xoã dài phía sau còn cài một cây trâm bên trên đính một đoá hoa sen.

Tiêu Lâm nhìn đến thẩn thờ, Điếu Điếu phía sau gọi mấy tiếng hắn mới hoàn hồn phất tay áo bỏ đi.

Cẩn Huyên nghe tiếng loạt xoạt liền nhìn qua nhưng màn đêm quá tối, chỉ có thể nhìn trong phạm vi gần không thể nhìn xa.

Trăng hôm nay sáng không tỏ, cô không nghe có người nói chuyện còn nghĩ là một con mèo chạy ngang qua thôi, ở đây thức ăn thừa nhiều tất nhiên có không ít mèo hoang.

Tiểu Dung:" Hoàng hậu, người không được nói như vậy nếu để chuyện này đến tai thái hậu sẽ thành chuyện lớn."

Cẩn Huyên là người hiện đại nếu đến tai thái hậu cô sẽ nhận sao? Không có bằng chứng tất nhiên cô không nhận.

Cẩn Huyên hoạt động trong ngành giải trí năm sáu năm nếu không ứng phó được những việc này sao có thể cầm năm sáu cái cup trong tay? Còn là đại diễn viên lưu lượng.

Tiểu Dung còn tưởng bản thân nói câu này đã làm chủ tử sợ liền nói sang việc khác.

- Chủ tử, buổi tối gió lạnh người mặc mỏng như vậy rất dễ bị cảm mạo, đợi nô tì trở về lấy áo choàng cho người.

Cẩn Huyên khoác tay đem nho bỏ vào miệng:" Không cần, ta buồn ngủ rồi chúng ta trở về ngủ."

Từ Khôn Ninh Cung đến hoa viên cũng không gần đi một đoạn xa như vậy, không dùng kiệu nên lúc trở về chân cô có chút mỏi, để Tiểu Dung xoa xoa vài cái mới lên giường đắp chăn đi ngủ.

Cẩn Huyên lúc đến còn bày xích khi bị người khác hầu hạ nhưng hiện tại chỉ muốn tận hưởng nhiều thêm một chút, cảm giác được người khác hầu hạ chưa thử qua thì không nói nhưng thử qua rồi liền cảm thấy không tồi.

Sống như vậy mới là cuộc sống chớ.

Tiêu Lâm buổi tối trở về ngủ rất ngon, lời buổi tối Cẩn Huyên nói ở Ngự Hoa Viên hắn căn bản không để trong lòng.

Dù sao quy tắc trong cung đúng là không ít, người của Tử Cấm Thành cho dù có chết cũng phải làm ma của Tử Cấm Thành.

Hoàng thái hậu lúc trước chính là tự tử mà chết, nhi tử của bà hai người đều mất trong bụng đứa thứ hai lại là lưu thai, vốn dĩ đã chết từ lâu nhưng lại đến lúc mang thai sáu tháng mới biết được.

Hoàng thái hậu lúc biết bản thân bị hãm hại mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, nhốt bản thân trong cung đến nửa bước cũng không rời khỏi, hoàng thái hậu lúc đó là sủng phi của tiên đế, nhìn bà như vậy ông tất nhiên đau lòng nhưng lại không còn cách nào khác để bà yên tĩnh tịnh dưỡng, hoàng thái hậu đoan trang hiền hậu, không vì được sủng ái mà kiêu ngạo lại bị hãm hại, người không ra người, mỗi ngày đều sống trong đau khổ.

Hoàng thái hậu cuối cùng nghĩ không thông mà treo cổ tự sát.

Lúc mất đi cũng không thể trốn thoát khỏi danh phận tiên hoàng hậu vẫn phải gánh trọng trách lên vai không thể đặt xuống được.

Tiêu Lâm lúc nhỏ nghe không ít người nói hoàng thái hậu không có trách nghiệm nên mới chọn cách tự sát như vậy, cho dù có mất đi cũng không thể thoát khỏi lời đàm tiếu.

Lời tác giả:

Giải thích một chút nha:” Hoàng thái hậu chính là tiên hoàng hậu người đã mất nhưng mà bây giờ không gọi là tiên hoàng hậu được tại đã lập vua mới nên tôi mới để hoàng thái hậu, hoàng thái hậu lớn hơn thái hậu một bậc, Tiêu Lâm là con trai của thái hậu còn đệ đệ của Tiêu Lâm cùng cha ko cùng mẹ, tiên hoàng đế có bao nhiêu phi tần thì chưa xác định được.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play