Chỉ cần ông được lòng các đại thần, đến năm mười bảy tuổi cho dù Tiêu Lâm muốn giành lại ngôi vị cũng xem như không thể.

Dưới sự quản lý của ông, kinh thành phồn hoa lên không ít, bọn họ tất nhiên sẽ không thể đẩy Mã tướng quân ngã xuống mà chiếm ngôi.

Nhưng đều là nếu, đều bị gia tộc họ Cẩn phá hoại hết kế hoạch của ông.

Mã Tướng Quân tất nhiên không có lòng từ bi mà nhìn thấy người khác cầu xin liền cứu giúp, chẳng qua ông cứu Cẩn Huyên chính là muốn cô làm quân cờ của mình.

Không nghĩ tới Cẩn Huyên càng lớn lại càng khó quản, cuối cùng Mã Tướng Quân cũng không quản nổi mà mặc kệ, chỉ cần Cẩn Huyên không cản đường của ông, Mã Tướng Quân sẽ không triệt đi đường sống của cô.

Cẩn Huyên cảm thấy khoé mắt hơi ươn ướt không biết khóc lúc nào, chẳng qua chỉ là kí ức của nguyên thân nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khổ sổ vô cùng, như người trải qua chuyện đó chính là Cẩn Huyên chứ không phải nguyên thân.

Dù sao cô đang trong thân thể nguyên thân, bị tác động đúng là có phần không tránh khỏi.

Cẩn Huyên dùng khăn tay mà chấm lên khoé mắt để nước mắt không trải ra mới ngẩn đầu.

Hốc mắt đỏ hồng, giọng nói hơi nghẹn lại trong cổ họng, nói:" Trả ơn? Ngài muốn ta trả ơn ngài thế nào."

Mã Tướng Quân cứu nguyên thân một mạng, cô thay mặt nguyên thân trả lại là chuyện đúng còn chuyện sai chính là Mã Tướng Quân cấu kết với giặc làm hại một nhà Cẩn Gia để tìm ra tung tích của tiên hoàng.

Chuyện sai này Cẩn Huyên nhất định sẽ trả lại, cô trước giờ sống với châm ngôn người không chạm mình, mình sẽ không chạm người, nhưng lần này nếu Cẩn Huyên không đẩy ngã Mã Tướng Quân, chỉ sợ người bị ông dìm chết chính là cô.

Cẩn Huyên không phải muốn báo thù cho Cẩn Gia mà chính là muốn bảo vệ bản thân.

Mã Tướng Quân nhấp một ngụm trà, bộ dáng thoả mãn mà nói.

- Chỉ cần ngươi yên phận, chuyện hậu cung ngươi không quản, chuyện Tiểu Hy làm ngươi cũng nhắm mắt làm ngơ chỉ cần như vậy, hoàng hậu là người thông minh nên biết chuyện nào nên đáp ứng chuyện nào không nên.

Cái này chính là bắt ép.

Nếu Cẩn Huyên đồng ý với Mã Tướng Quân sẽ bị người khác nói cô là hoàng hậu nhưng lại không quản nổi chuyện lục cung, chuyện nào đến cũng mắt điếc tai ngơ, sau đó Cẩn Huyên nhất định sẽ bị phế ngôi hậu còn người lên ngôi chính là Mã Hy.

Chỉ cần lấy lòng bá tánh, nhận được sự ủng hộ của các đại thần cho dù Tiêu Lâm không đồng ý cũng phải suy xét lại, lục cung trên dưới hơn trăm người, không thể vì tình cảm cá nhân mà để một người không có trách nhiệm quản lý lục cung, nếu như vậy cả Tử Cấm Thành chẳng phải loạn đến gà bay chó sủa?

Tin này lang truyền đến bên ngoài sẽ làm mất mặt cả hoàng thất.

Cẩn Huyên là người thông minh, tất nhiên không chịu phần thiệt về mình, càng không có chuyện cô sẽ nhượng bộ.

Mỗi người mỗi suy tính riêng, nếu làm bạn không được Cẩn Huyên chỉ có thể chọn làm thù.

- Mã Tướng Quân nói vậy là có ý gì? Chuyện công là chuyện công, tư chính là tư sao có thể vì chuyện tư mà ảnh hưởng đến chuyện công? Ta là hoàng hậu không quản lý lục cung sau này lục cung có chuyện hậu quả ta không gánh nổi, nếu ngài nhất quyết muốn như vậy thì Cẩn Huyên ta sẽ không trả ơn nổi ơn này.

Mã Tướng Quân giận đến tay ở phía dưới lớp áo nắm chặt, khuôn mặt lại giả vờ bình tĩnh mà kéo khoé cười lên.

- Hoàng hậu sao lại nói như vậy, ta chỉ đến ôn lại một chút chuyện xưa mà thôi, cứu được hoàng hậu cũng xem như là phúc phần của thần.

Cẩn Huyên vờ như không hiểu, đáp:" Phúc phần của ngài? Nếu Mã Tướng Quân đã nói như vậy Cẩn Huyên ta cũng không cần khách khí, hôm nay ta có việc không ngồi thưởng trà được với ngài."

Cẩn Huyên là có ý đuổi khéo, Mã Tướng Quân trước giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nghe lời này ông liền đứng bật dậy hành lễ.

- Lần sau thần nhất định sẽ bồi hoàng hậu uống trà.

Cô gật đầu không lên tiếng, Mã Tướng Quân chấp tay sau lưng mà rời đi.

Nhìn người khác mất mặt Cần Huyên lại cảm thấy hài lòng vô cùng.

Mã Tướng Quân vừa rời đi, Tiểu Dung liền hấp ta hấp tấp chạy tới.

- Chủ tử, Mã Tướng Quân có làm khó người hay không?

- Ngoại trừ hoàng thượng ra, trên đời này có ai làm khó được ta chứ.

Có ai đẩy việc không giải quyết đến cho cô làm ngoại trừ Tiêu Lâm đâu chứ.

Số Cẩn Huyên kiếp trước làm việc cho tư bản kiếp này cũng phải bán mình cho tư bản.

Tiểu Dung nghe lời này liền nắm lấy tay của Cẩn Huyên.

- Có chuyện gì cứ nói với nô tì, tuy nô tì không giúp được nhưng có thể đi với Điếu Điếu, có thể sẽ nhờ hoàng thượng giúp được chúng ta.

Tiểu Dung ngừng một lúc lại nói tiếp, trên mặt đều là vẻ lo sợ.

- Mã Tướng Quân đến nơi nào nơi đó liền xui xẻo, không có việc này chính là chuyện khác.

Cẩn Huyên nằm dài lên bàn, khoác tay:" Không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi ta muốn ở đây một lúc."

Tâm trạng hiện tại của Cẩn Huyên rất hoảng loạn, Mã Tướng Quân là người đẩy gia tộc Cẩn Gia vào con đường như bây giờ, một gia tộc không ít người hiện tại chỉ còn có một.

Cẩn Huyên không biết nghĩ đến thứ gì mà đứng bật dậy.

- Tiểu Dung, chúng ta đến chỗ hoàng thượng, ta nhớ ngài ấy rồi.

Bên trong Càn Thanh Cung có vài vị đại thần đang bàn bạc đối sách với Tiêu Lâm, cửa đột nhiên mở toang, giọng nữ lanh lảnh truyền vào.

- Hôm nay ta nhớ ngươi nên đặc biệt đến thăm ngươi còn mang theo bánh hoa mai cất, bánh trứng gà.....

Người chưa thấy đã nghe giọng, Cẩn Huyên đẩy cửa vào thấy bọn họ nhìn về phía này liền cười trừ.

- Làm phiền các vị rồi, ta ở bên ngoài đợi hoàng thượng, mọi người cứ tự nhiên đi ha.

Cẩn Huyên nói xong liền lui ra, tiện tay đóng cửa lại.

Điếu Điếu bên ngoài vừa chạy đến đã thấy cô lui ra ngoài.

Cẩn Huyên vừa thấy Điếu Điếu liền trách móc:" Bên trong có người vậy mà ngươi còn để ta vào?"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play