Dịu Dàng Dụ Dỗ

Chương 9: “Chúng Tôi Không Có Thân Đâu.”


3 tháng

trướctiếp

Lúc năm giờ hai mươi phút chiều, mười phút trước khi kết thúc công việc.

Cố Ảnh đang kê đơn thuốc bổ sung chất sắt cho thai phụ cuối cùng của ngày hôm nay, Khổng Oánh hấp tấp chạy vào từ bên ngoài với vẻ mặt tươi cười vô cùng hạnh phúc, nhưng khi thấy bệnh nhân vẫn còn ngồi đó thì cô ấy lại ngừng điều muốn nói.

Cố Ảnh thấy buồn cười mà liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng đã đoán được nguyên nhân tại sao cô ấy lại hưng phấn như vậy.

Sau khi thai phụ rời đi, Khổng Oánh gấp gáp nói: “Chị Tiểu Ảnh, em thi đậu rồi.”

“Chúc mừng em, em đã tiến gần hơn một bước đến việc được làm việc tại bệnh viện rồi.” Cố Ảnh thật sự mừng cho cô ấy tận đáy lòng, mặc dù có thể là cô ấy không cần.

“Em phải ăn mừng mới được, để tối nay em đãi chị một bữa tối thịnh soạn nhé.” Khổng Oánh chớp chớp mắt với cô: “Chị có hãnh diện không?”

Cố Ảnh mỉm cười: “Tại sao lại không?”

Vân Thành đang ngày càng lạnh hơn, trời cũng mưa nhẹ cả ngày hôm nay.

Vài ông lão trên tàu điện ngầm đang ngồi tán gẫu, nói rằng tình trạng này thường sẽ kéo dài cho đến khi đợt tuyết rơi tiếp theo.

Mặc dù Cố Ảnh sợ lạnh, nhưng cô lại thích những ngày tuyết rơi, sau khi nghe ông lão nói thì trong lòng lại nảy sinh cảm giác chờ mong.

Nơi Khổng Oánh chọn là một nhà hàng tại gia ở trung tâm thành phố, hai người rời khỏi ga tàu điện ngầm, Khổng Oánh lại dẫn đường rẽ trái rẽ phải đến nơi họ muốn đến.

Nhà hàng này là một nơi yên tĩnh giữa sự hối hả và nhộn nhịp, khi bước vào trong sẽ có cảm giác như mình đang ở một thế giới khác.

Tu viện lát gạch xám, tường trắng và mái vòm hình lục giác giống như một phiên bản thu nhỏ của khu vườn Giang Nam.

Kết quả là khi họ đến quầy lễ tân, họ được người phục vụ nói rằng không còn chỗ trống nào nữa.

“Hả?” Vẻ mặt Khổng Oánh bối rối: “Đã hết chỗ rồi sao?”

Người phục vụ nở nụ cười xin lỗi trên mặt: “Đã được đặt hết rồi ạ.”

Khổng Oánh quay đầu lại nhìn Cố Ảnh phía sau, vẻ mặt có hơi uể oải: “Em quên đặt chỗ, bây giờ chỉ có thể tìm quán khác thôi.”

“Không sao mà.” Cố Ảnh cũng không đặc biệt quan tâm đến việc ăn uống, chỉ cần no bụng là được, chưa kể việc tìm được một địa điểm ăn uống ở trung tâm thành phố cũng rất dễ dàng.

Hai người bước ra khỏi cửa hàng và đi ngoài hành lang.

Khu vườn trong lớp sương mù đẹp như tranh vẽ, Cố Ảnh cảm thấy tuy không được dùng bữa ở đây nhưng được chiêm ngưỡng cảnh đẹp thế này thì cũng không uổng công sức.

“Anh?” Ánh mắt Khổng Oánh dừng lại ở đâu đó phía trước, ánh mắt sáng lên, “Anh cũng đến ăn cơm à?”

Khi Cố Ảnh nghe thấy lời này thì quay sang nhìn, hai người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt cô, khi nhìn thấy người bên phải thì cô lại sững sờ.

Thật là trùng hợp.

Giang Tuân lười biếng nhìn qua, anh đi tới đứng cách bọn họ một mét, chuyển ánh mắt sang Khổng Oánh, nhàn nhạt trả lời: “Ừm, em ăn xong rồi sao?”

Đường Khoa đứng ở bên cạnh, đầu tiên là ánh mắt anh ấy dừng lại trên người Khổng Oánh một giây, cuối cùng là dừng lại trên người Cố Ảnh đang đứng bên trái, anh ấy cho rằng Giang Tuân không nhìn thấy nên dùng cánh tay chạm vào anh rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Này, bạn học cũ của cậu kìa.” #𝖙y𝖙novel.com

Giang Tuân nhẹ nhàng liếc nhìn... tay trái của Cố Ảnh.

Lúc này Cố Ảnh nhìn qua, cô muốn đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, nhưng còn chưa kịp nở nụ cười thì đối phương đã dời ánh mắt đi.

“...”

“Chưa ạ.” Khổng Oánh không chú ý đến sự tương tác của họ, cô ấy hơi chán nản khi nói điều này: “Ban đầu em định đến ăn tối với đồng nghiệp, nhưng tiếc là ở đây hết chỗ mất rồi.”

Không đợi Giang Tuân lên tiếng, Đường Khoa đã đề nghị: “Chúng tôi cũng đã đặt phòng riêng rồi, hay là ăn tối cùng nhau đi?”

Trước đây anh ấy đã gặp Khổng Oánh và biết rằng cô ấy là em họ của Giang Tuân.

“Không được rồi.” Khổng Oánh vô thức liếc nhìn Cố Ảnh, tuy ngoài miệng là nói như vậy nhưng thực ra là cô ấy đang hỏi ý kiến của cô.

Đường Khoa nhân cơ hội nói thêm: “Dù sao cũng đều là người quen cả mà, đúng không, bác sĩ Cố?”

Đường Khoa thật sự có tâm tư riêng khi mời bọn họ cùng nhau đi ăn, là vì anh ấy quá tò mò về Cố Ảnh!

Thật sự sẽ rất đau khổ khi mà sự tò mò không được thỏa mãn, và khi cơ hội đến thì cũng không có lý do gì để không nắm bắt nó.

Cố Ảnh, người đã hành động như một người vô hình đột nhiên bị nhắc đến, cô cũng vặn lại một cách vô cùng thành thục: “Không phải.”

Đường Khoa: “...”

Khổng Oánh cười to: “Chị Tiểu Ảnh không dễ chọc như thế đâu.”

Mí mắt Đường Khoa giật giật, anh ấy hốt hoảng vội vàng giải thích: “Sao anh dám chọc bác sĩ Cố được, cô ấy và anh họ của em là bạn học mà, bọn anh đã gặp nhau rồi.”

“Hai người là bạn học sao?” Khổng Oánh nhìn Cố Ảnh rồi lại nhìn Giang Tuân: “Em không biết luôn đó!”

“...” Cố Ảnh muốn chứng minh hai người là bạn học, mỉm cười chào hỏi Giang Tuân: “Đã lâu không gặp.”

Giang Tuân dường như cũng không cảm kích: “Không phải mấy ngày trước vừa mới gặp nhau sao?”

Cố Ảnh: “...”

Cảm nhận được bầu không khí đang trở nên khó xử trong vài giây, Khổng Oánh kéo tay cô và thấp giọng lẩm bẩm: “Anh trai em là vậy đấy.”

Biết được cô và Giang Tuân là bạn học, Khổng Oánh cũng không né tránh nữa, kéo cô lại, xoay người đi theo bọn họ vào phòng riêng.

Sau khi ngồi xuống, chủ đề của họ tiếp tục xoay quanh Giang Tuân, hình thức chủ yếu là Khổng Oánh và Đường Khoa đặt câu hỏi, còn Cố Ảnh thì trả lời.

“Chị Tiểu Ảnh, có phải là anh trai của em rất khó tiếp xúc đúng không?” Khổng Oánh hỏi.

Cố Ảnh dường như đang nghiêm túc goi món nên chỉ trả lời cho có lệ: “Cũng được.”

Bây giờ cô mới biết người anh họ có tính khí thất thường mà Khổng Oánh đã nhắc đến trước đó chính là Giang Tuân.

“Nhưng với vẻ ngoài của anh trai em thì chắc hẳn có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy ở trường, phải không chị?” Khổng Oánh lén lút liếc nhìn Giang Tuân, thấy sắc mặt anh không thay đổi, tiếp tục hỏi.

Cố Ảnh mơ hồ mà ừ một tiếng, thầm nghĩ: “Cô nương ơi, cô đừng hỏi nữa có được không?”

Giang Tuân ngồi bên tay phải cô, cô cũng không dám quay sang nhìn anh.

Có rất nhiều người theo đuổi anh, cô cũng là một trong số đó, dù có đánh chết thì cô cũng sẽ không bao giờ nói ra.

Khổng Oánh cầm lấy thực đơn gọi món, dường như nghe được tiếng lòng của cô nên cũng không hỏi nữa.

Cố Ảnh còn chưa kịp lấy lại hơi thở thì Đường Khoa lại tiếp tục hỏi: “Vậy có cô gái nào theo đuổi Giang Tuân mà đặc biệt ấn tượng không? Có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy trong thời gian học đại học, tôi còn nhớ có một cô gái tự xưng là bạn gái của cậu ấy tìm tới nữa.”

Sau khi Đường Khoa nói xong, anh ấy cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên người mình, không cần nhìn thì cũng biết là ai rồi.

Anh ấy cười cười với Giang Tuân, nhún nhún vai: “Chỉ là nói chuyện tâm sự thôi mà.”

Nửa câu đầu khiến Cố Ảnh có chút hồi hộp nhưng nửa câu sau lại cảm thấy mất mát một cách khó hiểu, thực ra thì không cần nghe người khác nói cũng biết một đứa con trai kiêu ngạo như Giang Tuân khi vào đại học rồi thì nhất định sẽ rất được hoan nghênh.

Cố Ảnh cầm tách trà lên, nhấp một ngụm để che giấu đi cảm xúc phức tạp của mình: “Tôi cũng không rõ lắm.”

“Vậy hồi cao trung cậu ấy có yêu đương gì không?” Đường Khoa không cho cô cơ hội thở chút nào.

Cố Ảnh nghiêng đầu, ánh mắt vô tình liếc nhìn Giang Tuân một cái.

Hai người ở phía đối diện vẫn đang chờ cô trả lời.

Thế mà Giang Tuân cứ bình tĩnh như người ngoài cuộc, rõ ràng anh mới là trung tâm của chủ đề mà.

Cố Ảnh hắng giọng, tiếp tục nói cho có lệ: “Tôi không biết.”

Trên thực tế, Giang Tuân không có yêu đương khi còn học năm nhất cao trung, nhưng cô không học học kỳ hai năm thứ ba cao trung, khoảng thời gian này chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên cô nói không biết cũng đúng.

Vừa dứt lời, cô mơ hồ nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh.

“Vậy cô thì sao?” Đường Khoa nở nụ cười vô hại: “Cô thấy Giang Tuân – ”

“Không định ăn cơm sao?” Trước khi kịp nói xong thì Giang Tuân đã ném thực đơn đến trước mặt anh ấy, mi mắt hơi nhướng lên: “Chúng tôi không có thân đâu.”

Đường Khoa nghe thấy sự khó chịu trong giọng điệu của anh, thầm nghĩ có chuyện gì đó không ổn, xem ra trò đùa đã đi quá xa rồi.

Anh ấy nhận lấy thực đơn, sờ sờ mũi: “Ăn chứ, ăn chứ, tôi muốn một con cá vược hấp.”

Khổng Oánh thầm vui mừng, mặc dù cô ấy cũng hay nói nhảm nhưng cô sẽ nhìn sắc mặt, khi anh họ của cô thật sự nổi giận thì sẽ không thể chịu đựng được đâu.

Đối với việc anh và chị Cố Ảnh không thân nhau thì vấn đề này dường như là chuyện hết sức bình thường với cô ấy.

Bởi vì cô ấy chưa bao giờ thấy anh họ của mình thân thiết với bất kỳ cô gái nào.

Những từ “chúng tôi không thân” lọt vào tai Cố Ảnh, thoạt nhìn có vẻ như anh đang giải vây cho mình, nhưng nghĩ lại một chút thì quan hệ giữa hai người bây giờ thì cũng đúng là như thế thật.

Cố Ảnh lại uống thêm một ngụm nước, trên mặt không có chút thay đổi nào, nhưng trái tim dường như đã bị ai đó chạm một chút.

Nó không đau, nó chỉ hơi buồn chút thôi.

Bởi vì chuyện nhỏ vừa rồi mà bữa ăn lại vô cùng yên tĩnh.

Sau bữa ăn, Cố Ảnh và Khổng Oánh lên xe của Giang Tuân, Đường Khoa thì tự đi về nhà.

Khổng Oánh sống cách trung tâm thành phố không xa, chưa được mười lăm phút, chiếc xe đã dừng lại trước cửa khu chung cư của cô ấy.

“Anh, cảm ơn anh nhé.” Khổng Oánh tháo dây an toàn, đẩy cửa xe rồi xuống xe: “Chị Tiểu Ảnh, ngày mai gặp lại.”

Sau khi Khổng Oánh xuống xe, chiếc xe lại được khởi động.

Bên trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng điều hòa, một cảm giác bối rối vô hình lan rộng trong không khí.

“Sống ở đâu?” Giang Tuân là người đầu tiên lên tiếng.

“Làng Hoa sen.” Cố Ảnh trả lời.

Chạy một đường đến trước cửa khu chung cư của Cố Ảnh họ cũng không nói một lời nào với nhau.

Trước khi Cố Ảnh đẩy cửa xe trước ra, cô lịch sự nói: “Cảm ơn anh.”

Giang Tuân nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

Phải mất vài giây anh mới lười biếng mà ừ một tiếng.

Cố Ảnh mở cửa xuống xe, đi tới cửa khu chung cư.

Giang Tuân ngồi trong xe, nhìn cô đi vào trong khu.

Anh dời tầm mắt chuẩn bị rời đi thì điện thoại reo lên, anh nhấc máy.

“Giận thật rồi sao?” Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói có phần ngập ngừng của Đường Khoa.

Giang Tuân bật loa của điện thoại di động lên rồi ném sang một bên. Anh lấy ra một điếu thuốc từ ngăn chứa đồ và châm lửa, cơn gió lạnh của màn đêm thổi qua ô cửa sổ đang mở, thế mà anh không cảm thấy lạnh chút nào.

“Này, tôi chỉ đùa chút thôi, chuyện này mà không tò mò được sao.” Thấy anh không trả lời, Đường Khoa lại nói.

Giọng nói vô tư của anh ấy trong âm thanh hỗn loạn xen lẫn một chút chột dạ.

“Chẳng lẽ Đơn Hạo Thiên không thỏa mãn được sự tò mò của cậu sao?” Giọng nói của Giang Tuân hơi trầm xuống: “Có thể nói đùa rằng trong lòng mình không để ý đến sao?”

Xem ra là anh thật sự tức giận rồi.

Bây giờ Đường Kế đã thấy hối hận, chủ yếu là vì hiếm khi gặp được một cô gái có liên quan đến Giang Tuân nên anh ấy đột nhiên mất đi sự đúng mực của mình.

“Cậu nói đùa với tôi là được rồi, người ta là con gái, cậu muốn cô ấy trả lời cậu thế nào? Không phải là cậu đang cố ý khiến cô ấy khó xử sao?” Lông mày Giang Tuân khẽ cau lại, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về hướng Cố Ảnh rời đi.

“Đúng vậy, là tôi không suy nghĩ kỹ.” Đường Khoa thành thật thừa nhận sai lầm của mình, sự tò mò của anh ấy đối với Cố Ảnh chỉ tăng chứ không giảm.

Lần trước anh ấy có hỏi Đơn Hạo Thiên về mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng đối phương chỉ nói Cố Ảnh là một trong những cô gái theo đuổi Giang Tuân năm đó thôi.

Nhìn thấy thái độ của Giang Tuân đối với cô trong bệnh viện ngày hôm đó, trong sự xa cách còn có chút lạnh lùng, điều này đã khiến anh ấy nghi ngờ rằng bác sĩ Cố vẫn còn có tình cảm với Giang Tuân, còn Giang Tuân thì lại vô tình.

Tình huống đêm nay, cuối cùng thì anh cũng có thể thấy rõ, lãnh đạm con khỉ ấy!

Người ta không biết còn nghĩ năm đó chính anh mới là người theo đuổi.

“Cúp máy đây.”

Giang Tuân hút xong điếu thuốc trong xe, khi mùi khói trong xe đã tan hết, anh chuẩn bị lái xe rời đi.

Một tiếng chuông cuộc gọi đến khác ngăn cản động tác của anh, anh nhấc điện thoại lên nhấn nút trả lời: “Mẹ?”

Giọng nói thong thả của Diệp Mạn Văn vang lên ở đầu dây bên kia: “Ăn cơm tối chưa?”

Giang Tuân bất đắc dĩ thở dài: “Ăn rồi ạ.”

“Mẹ muốn cùng bàn bạc với con một chuyện.” Diệp Mạn Văn cũng lười hàn huyên mà đi thẳng vào vấn đề: “Dì Lâm của con nói sẽ giới thiệu cho con một người bạn gái, là bác sĩ trong bệnh viện của dì ấy. Cuối tuần này con có thời gian không, đi gặp mặt người ta một chút.”

“Con không đi.” Giang Tuân đặt hai tay lên vô lăng, vẻ mặt thờ ơ, từ chối rất kiên quyết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp