Dịu Dàng Dụ Dỗ

Chương 14: “Giang Tuân, Anh Đừng Nói Gì Nữa.”


3 tháng

trướctiếp

Cố Ảnh thật sự rất ngưỡng mộ việc anh diễn giải thái độ lịch sự của cô thành ý nghĩa như vậy: "Người không để ý người khác chính là anh mà, phải không?" 

Giang Tuân nhướng mày: "Đây mà cũng có thể đánh lạc hướng à?"

"..." Cố Ảnh ít khi có những lúc không biết phải nói gì trước mặt anh như thế này: "Anh có ngộ độc hay không vậy?"

Giang Tuân nhấc nhẹ mí mắt lên: "Chửi người là không đúng rồi đấy."

"..." Cuộc trò chuyện vô lý này kết thúc trong sự im lặng của Cố Ảnh.

Còn một khoảng thời gian trước bữa tối, trên màn hình lớn sân khấu đang chiếu lia lịa những bức ảnh dễ thương của Quả Táo Nhỏ, mọi người dưới đó trò chuyện sôi nổi.

Chỉ có hai cô gái ở bàn của Cố Ảnh, cô gái còn lại cũng im lặng ngồi trên ghế xem ảnh giống như cô.

Các chủ đề trên bàn dần trở nên bạt mạng, không biết ai đó nhắc tới tin tức gần đây về một nữ thần đảo quốc bước chân vào ngành công nghiệp phim người lớn, một nhóm đàn ông dường như đã tìm được chủ đề chung để bàn tán và bày tỏ quan điểm của họ về vấn đề này.

Đột nhiên có người hỏi: "Giang Tuân, anh đã xem chưa?"

"Chưa." Cố Ảnh nghe thấy anh trả lời lười biếng. 

Cô chợt dừng suy nghĩ, cảnh tượng này vô cớ khiến Cố Ảnh nhớ lại một chuyện rất lâu xa.

***

Năm lớp 12, một hãng điện thoại nổi tiếng giới thiệu mẫu máy mới 5C, máy này khác với các dòng trước là có thêm một số màu sắc - hồng, xanh lá, xanh da trời.

Một ngày trước giờ tự học buổi tối, một số nam sinh trong lớp đang bàn luận về chiếc điện thoại này, gọi mấy màu sắc đó là hồng nhạt, xanh trà xanh, đen cao cấp và xanh Vũ Đồng. 

Cố Ảnh đại khái hiểu ý nghĩa của những cái tên trước, chỉ có cái cuối cùng cô chưa nghe bao giờ.

Vì thế, Cố Ảnh đi ngang qua hàng ghế sau dừng bước, với vẻ tò mò hỏi: "Xanh Vũ Đồng là ý gì vậy?"

Một trong những nam sinh quay đầu lại, cười hỏi ngược lại: "Cậu không biết à?"

Cố Ảnh lắc đầu. 

Một nam sinh khác cố nín cười gợi ý: "Cậu hỏi Giang Tuân đi, bảo cậu ấy nói cho cậu biết."

Cố Ảnh nghi ngờ nhìn bọn họ vài cái, vẻ mặt thú vị và nụ cười hơi không đứng đắn khiến cô linh cảm đây không phải kiến thức tốt.

Trong mắt cô, Giang Tuân với bọn họ không hề liên quan, nên cô lập tức phản bác: "Cậu ấy chắc chắn không biết đâu." 

Ngay cả cô như thế này còn không biết, làm sao Giang Tuân có thể biết những thứ đó chứ.

Nam sinh lên tiếng đầu tiên nói với giọng rất chắc chắn: "Tin tôi đi, cậu ấy chắc chắn biết mà." 

Câu nói của anh ta trực tiếp kéo mức tò mò của Cố Ảnh lên tới mức tối đa.

Trong khoảnh khắc ngẩng mặt lên nhìn ra hành lang, thấy bóng một người đi ngược ánh chiều tà đỏ rực, mặc dù chỉ là bóng dáng nhưng Cố Ảnh đã nhận ra đó là ai.

Cô vội vàng chạy tới, chặn Giang Tuân ở giữa hành lang: "Giang Tuân, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Đêm hè tiếng ve kêu, gió thoảng đưa cành. 

Chàng trai hai tay úp vào túi, nghiêng người dựa vào tường, đôi mắt trong veo mơ màng nhìn thẳng về phía cô: "Nói đi."

Cố Ảnh lại gần, hạ giọng: "Cậu có biết xanh Vũ Đồng là gì không?"

"Xanh Vũ Đồng?" Giang Tuân có vẻ ngạc nhiên, trong vòng hai giây ánh mắt từ khó tin dần chuyển thành thích thú, anh cười khẽ: "Cậu biết à?"

"Tôi không biết. Tôi muốn biết, họ bảo cậu biết mà." Cố Ảnh nói.

Nụ cười của Giang Tuân hơi nhạt đi, anh liếc mắt ra cửa sổ mở toang nhìn về phía mấy nam sinh ngồi hàng ghế giữa sau đang xem kịch, ánh mắt đầy cảnh cáo. 

Mấy người kia bắt được tín hiệu, lập tức ngồi thẳng người, cúi đầu xuống xem sách.

Thật ra Cố Ảnh rất thích nhìn Giang Tuân cười, bình thường nhất định sẽ say mê một hồi, nhưng bây giờ cả đầu óc cô chỉ có sự tò mò chiếm lĩnh: "Là gì vậy? cậu nói cho TÔI biết đi mà."

Giang Tuân cúi người xuống gần cô, giọng trầm khàn mang theo chút khinh bạc khó nhận ra: "Vậy cậu có biết Sao Băng Thiên Hà không?"

Cảm giác như ai đó vừa chọt vào cánh tay, Cố Ảnh thoát khỏi dòng hồi tưởng.  

***

"Sắp dọn món rồi, chú ý đi." Giang Tuân ở bên cạnh nhắc cô.

Lúc này Cố Ảnh mới phát hiện phía sau có nhân viên phục vụ định dọn đĩa lạnh trên bàn, cô lập tức dịch ghế sang một chút, nhường chỗ cho họ làm việc. 

Sau khi nhân viên rời đi, Giang Tuân hỏi lơ đãng: "Vừa nãy nghĩ gì thế?"

Não Cố Ảnh trống rỗng, vô thức trả lời: "Sao Băng Thiên Hà."  

"..."

Câu nói thoát ra khiến cả hai người đều sững lại.  

Thấy vẻ lạnh lùng của Giang Tuân, trong mắt anh dần hiện lên nụ cười đầy ẩn ý, Cố Ảnh hoảng hốt, miệng luôn nhanh hơn não, vội sửa lời: "Ý anh là xanh Vũ Đồng*."   

*1 video phim 18+, không tiện để link ở đây

Nói xong cô muốn tìm cái hố nhảy xuống luôn.

Giang Tuân dường như nghĩ đến điều gì đó, cổ họng anh trào ra tiếng cười khẽ.

Thấy anh sắp mở miệng, Cố Ảnh nhìn sang, dùng ánh mắt và lời nói ngăn cản anh: "Giang Tuân, anh đừng nói gì cả."

Giang Tuân vâng lời không lên tiếng, nhưng khóe miệng nhếch lên trông rất chói mắt trong con mắt Cố Ảnh lúc này.  

Cô quyết định ngồi thẳng, giả bộ nhâm nhi trà nghiêm túc.

Cố Ảnh thầm mừng là họ nói chuyện nhỏ, mọi người xung quanh cũng đang trò chuyện riêng nên chắc chắn không ai để ý, nếu không chắc chắn sẽ là sự kiện cô chết vì xấu hổ ngay tại trận.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Uống vài ngụm trà, tâm trạng Cố Ảnh cũng dần bình tĩnh lại, nghĩ rằng chuyện này đã qua.

Ai ngờ một số người lại cố tình không chiều theo ý người khác.  

"Cho tôi tài khoản mạng của cô." Giang Tuân nói.

Ban đầu Cố Ảnh không biết anh đang nói với mình, cho đến khi thấy anh đang nhìn cô, cô mới hỏi lại: "Anh nói với tôi à?"

"Không phải thì sao?" Giọng nói mang nụ cười của Giang Tuân rõ ràng vang lên trong môi trường ồn ào, rơi vào tai Cố Ảnh: "Để tôi gửi tài nguyên* cho cô."

*Tài nguyên ở đây ý nói là video 18+, phần dưới sẽ có nhắc về vấn đề hồi cao trung nam chính nói chuyện với bạn cùng lớp về vấn đề này

Lúc đó Cố Ảnh bị sặc, uống liên tục vài ngụm trà cũng chưa hết sặc.

"Hào hứng thế này à?" Giang Tuân đưa cho cô một tờ giấy: "Muốn xem bất cứ lúc nào cứ tìm tôi, tôi không lấy tiền đâu." 

Cố Ảnh cử động thô bạo nhận lấy tờ giấy từ tay anh, vội vàng lau khóe miệng, ngẩng mặt lên: "Giang Tuân."

"Hả?"

"Anh im miệng đi."

Cố Ảnh không chú ý xung quanh dần im lặng, nói xong mới nhận ra mọi người trên bàn đều nhìn về phía cô và Giang Tuân.

Trong mắt từng người đều thoáng chút kinh ngạc và tò mò.

Người đàn ông từng khen cô xinh đẹp thoải mái lên tiếng: "Lần đầu tiên thấy cô gái dám bảo Giang Tuân im miệng đấy, có vẻ cô bạn học này của cậu không đơn giản đâu nhỉ."  

Dù lời anh ta nói với Giang Tuân nhưng mắt lại dừng trên người Cố Ảnh.

"Ý cậu là sao?" Giang Tuân liếc nhìn thoáng qua, khuôn mặt không hề bối rối, "Tôi có vẻ không gần gũi với mọi người lắm à?"

"Không có không có." Người đàn ông kia cười trừ vài tiếng: "Chỉ là tò mò thôi."

Khuôn mặt Cố Ảnh nóng bừng lên, những lần gặp gỡ gần đây, cô cảm thấy Giang Tuân có gì đó khác so với thời cấp ba. 

Bây giờ mới phát hiện thực ra đó chỉ là ảo giác của cô, Giang Tuân vẫn chẳng hề thay đổi.  

Chỉ là hồi cấp ba cô có ấn tượng khắc sâu về anh là hình mẫu học thần lạnh lùng.  

Thực ra anh cũng có mặt không đứng đắn.

 Đang suy nghĩ, vai Cố Ảnh bị ai đó vỗ nhẹ một cái, cùng với giọng nói của Trương Nghi Đình vang lên: "Em xem ai đến này."  

Cố Ảnh quay đầu lại, chỉ một cái nhìn đã thấy người đứng cạnh Trương Nghi Đình.  

Khâu An Nam mặc áo vest màu xám, tay cầm chiếc áo khoác cùng tông màu, nụ cười trên mặt như làn gió xuân ấm áp.  

"Anh Khâu." Cố Ảnh đứng dậy bước ra khỏi chỗ ngồi, mặt nở nụ cười nhẹ: "Anh thật sự quay lại à?"

Khâu An Nam nhún vai: "Không còn cách nào, Đình Đình kết hôn mà anh không đến được, lần này nếu cũng không tới, anh sợ tình bạn chúng ta sẽ đến lúc kết thúc." #𝖙y𝖙novel.com

"Cậu thôi đi." Trương Nghi Đình có ý nghĩa nhìn Cố Ảnh một cái: "Tôi thấy cậu là 'say nhưng chẳng quên nhà' đấy nhỉ?"  

Nói xong khuôn mặt Khâu An Nam lướt qua nụ cười không tự nhiên.   

"Đương nhiên không phải rồi." Cố Ảnh mỉm cười tinh nghịch: "Ý tôi là vì Quả Táo Nhỏ."  

Lời nói hơi trêu đùa cùng nụ cười rất tự nhiên của cô xoa dịu bầu không khí nhỏ nhặt khó chịu ban nãy.

Trương Nghi Đình nhận ra sự vô ý của mình, vội chuyển đề tài: "Sắp dọ bàn ra rồi, chị dẫn anh An Nam đi chỗ ngồi."  

Khâu An Nam không di chuyển ngay mà nhìn Cố Ảnh một cái.  

Trương Nghi Đình thấy thế dừng bước quay đầu hỏi Cố Ảnh: "Em cũng sang bàn trước ngồi với bọn chị nhé?”

"Thôi, em đã sắp xếp đĩa bát rồi." Cố Ảnh lắc đầu.  

"Vậy thôi bọn chị đi trước đây, ăn xong đừng về sớm nghe." Trương Nghi Đình không ép, dẫn Khâu An Nam đi về phía trước.  

Đợi thấy hai người khuất bóng, Cố Ảnh mới ngồi xuống chỗ cũ.  

Khi món ăn gần dọn ra hết, cô cầm đũa chuẩn bị dùng bữa.

Ăn trước, Cố Ảnh liếc nhìn Giang Tuân bên cạnh, thấy anh mím môi, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn khác hình ảnh vui vẻ trêu đùa lúc nãy.  

Suốt bữa cơm, hai người không hề có trao đổi ánh mắt.

Khi gần ăn xong, từ sân khấu vang lên giọng chồng Trương Nghi Đình đang nói qua micro: "Mọi người ăn xong đừng vội ra về, chiều có thể ở lại vui chơi, chơi bài, hát karaoke đều có bày sẵn."

Ban đầu Cố Ảnh định ăn xong về nhà, chiều ngủ thêm một giấc rồi đi làm.  

Nhưng Khâu An Nam đã khó khăn mới quay lại một lần, phải chém gió một lúc mới đàng hoàng được.  

"Giang Tuân, ra này ra này." Phía đối diện Tô Mang háo hức đứng dậy: "Nghe nói cậu giỏi chơi bài Tây Texas lắm, ra dạy tôi chơi đi."

Giang Tuân không đồng ý cũng không phản đối, chỉ móc nhẹ khóe môi, không có phản ứng gì.

Đường Khoa cười đứng lên, xoa tay lại với nhau: "Cậu ấy chắc chắn sẽ dạy cho bọn mình đấy."

Tô Mang thờ ơ vẫy tay: "Ai thắng ai thua còn chưa biết nữa là." 

Nghe họ nói chuyện đánh bài, Cố Ảnh không biết loại bài họ nhắc tới, cũng không có ý định đi cùng, nên ngồi im chờ Trương Nghi Đình đến tìm mình.

Giang Tuân không vội đứng dậy, cho tới khi có người giục anh mới rời khỏi ghế, cầm điện thoại lên nhìn Cố Ảnh, hỏi: "Cô định làm gì?"

"Tôi à?" Cố Ảnh không ngờ anh sẽ hỏi mình, đành trả lời thật: "Tôi chỉ biết chơi mạt chược thôi."

Hồi nhỏ ở phố Thiên Ngạo thường có bà và các cô các dì bày bàn ngoài đường đánh mạt chược, Cố Ảnh do tiếp xúc lâu ngày cũng học được môn nghệ thuật truyền thống này.

"..." Mí mắt Giang Tuân giật giật, cuối cùng có vẻ thở dài mới đi theo nhóm người kia. 

Anh vừa đi, Khâu An Nam đã tới đằng sau Cố Ảnh: "Ăn xong chưa?"

"Ăn rồi." Cố Ảnh đứng dậy nhìn về phía sau anh ấy: "Đình Đình đâu?"

"Cô ấy ra cửa tiễn bà con, bảo chúng ta lên trước đây." Khâu An Nam chỉ lên trên: "Cô ấy sẽ ra ngay thôi." 

Khu vui chơi giải trí do Thẩm Dập sắp xếp nằm ở tầng 3 khách sạn này.  

Cố Ảnh gật đầu, cùng anh ấy lên tầng 3 phòng hát.  

Đó là một phòng lớn, bên trong đã có một số người, có người đang hát nhưng không thấy Giang Tuân và Đường Khoa.  

Hai người tìm một góc ngồi xuống, Khâu An Nam mím môi, nhưng giọng ca inh ỏi của anh chàng phía trước hoàn toàn lấn át giọng nói của anh ấy.  

Cố Ảnh không nghe rõ, cười xin lỗi rồi im lặng ngồi đó thưởng thức giọng hát sắp cướp mất sinh mạng người nghe.  

May sao không lâu sau Trương Nghi Đình bước vào: "Ngồi đây làm gì? Bên trong còn phòng riêng, vào đi, mình vào trong tán gẫu."  

Họ đi theo sau Trương Nghi Đình vào một phòng hát riêng khác, kích thước tương tự phòng ngoài.  

Bên phải phòng là quầy bar và khu vực ghế sofa, bên trái là một bàn đang chơi mạt chược.  

Thấy có người vào, mọi người ngồi bàn nhìn sang.  

Cố Ảnh vô tình chạm phải ánh mắt của Giang Tuân, anh ngồi ở vị trí sâu trong, đang thờ ơ làm cái bật lửa lăn qua lăn lại, toàn thân toát lên vẻ quyền quý và tự nhiên. 

Chiếc bàn mạt chược cũng bị anh làm tôn thêm vẻ cao cấp.  

Mới nãy họ không nói là chơi bài Tây Texas sao? Sao lại chơi mạt chược vậy?  

"Mọi người có muốn chơi không?" Chồng Trương Nghi Đình cũng có mặt, thấy họ vào lịch sự mời.  

Cố Ảnh nhìn sang anh, lắc đầu từ chối.

"An Nam có muốn chơi không?" Trương Nghi Đình cũng hỏi.   

Khâu An Nam vẫy tay: "Thôi khỏi, mọi người chơi đi." 

Từ chối lời mời của họ, ba người ngồi xuống ghế sofa.

Họ bắt đầu trò chuyện về những câu chuyện vui thời gian du học nước ngoài, chủ yếu là Trương Nghi Đình và Khâu An Nam nói, Cố Ảnh ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến.  

Nói một hồi, Trương Nghi Đình đột nhiên chỉ về phía bàn bài: "Hai người cứ tán gẫu đi, tôi qua xem chồng tôi thắng tiền chưa." 

Sau khi cô ấy đi, chỉ còn Khâu An Nam và Cố Ảnh trên ghế sofa.  

Im lặng hai giây, Khâu An Nam hỏi: "Công việc mới quen chưa?"  

"Khá tốt." Cố Ảnh nói: "Anh về nước lần này ở bao lâu?"  

"Không về nữa." Khâu An Nam giống như đùa cợt, hỏi: "Định sang bệnh viện của các em, có chào đón không?"  

"Chào đón chứ." Cố Ảnh cười.  

Khâu An Nam nhìn nụ cười cởi mở của cô, khóe miệng vô thức nâng lên.  

Đang định nói gì đó, bỗng nghe phía bàn bài vang lên giọng trầm: "Cố Ảnh."

Cố Ảnh quay đầu lại: "Hả?"  

Giang Tuân vẫy vẫy tay về phía cô: "Sang đây một chút."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp