Một phút sau khi Lâm Tân Độ kết thúc bài phát biểu, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Cậu đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải bật điều hòa nữa. Bởi vì khi Ngu Húy không nói chuyện, anh ta giống như mang theo một luồng khí lạnh vậy.
Nhìn một thân toàn đồ hiệu có giá trị cao ngất ngưởng ấy, Lâm Tân Độ không khỏi tiến thêm một bước: "Chẳng lẽ...là 50 vạn sao?"
Ngu Húy nhắc nhở: "Tiểu Dạ Oanh cậu có giá niêm yết là 300 vạn đấy."
"!"
“50 vạn là tiền đặt cọc,” Ngu Húy không úp úp mở mở nữa, “Hàng ngày cậu chỉ cần cho tôi biết thông tin mà cậu thu thập được. Một thời gian sau, số tiền 250 vạn còn lại sẽ được chuyển đến.”
Lâm Tân Độ tính toán một lát: "Tổng cộng sẽ bằng giá niêm yết của tôi."
Ngu Húy cười như không cười.
"Nếu thực sự có vấn đề, thì khi sự thật được tiết lộ, cậu sẽ được trả thù lao gấp mười lần."
30 triệu tệ ư? Lâm Tân Độ giật mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Điều này giống như việc có củ cà rốt rơi trước mặt con lừa vậy, bất cứ ai cũng đều sẽ dốc toàn lực điều tra vì 30 triệu tệ này.
Cậu nhấp một ngụm trà, kìm nén cảm giác khô khốc trong cổ họng. Không hổ là người sáng lập công ty, chế độ khuyến khích nhân viên quả thật rất tuyệt vời.
Cộc cộc.
Người phục vụ gõ cửa để lên món.
Trước đó Lâm Tân Độ đã gọi gần như tất cả các món ăn đặc sản ở đây, nên bây giờ trên bàn có đầy đủ các món như há cảo tôm, chả giò, dimsum các loại.
Rột rột~
Bụng của Lâm Tân Độ lên tiếng chào đón nồng nhiệt trước.
Tay đang đặt đĩa của người phục vụ khựng lại, anh ta có thể cảm nhận được người kia đang rất đói bụng.
Cậu quả thực rất đói, sau khi người phục vụ rời đi, Lâm Tân Độ không thèm dè dặt gì nữa, lao vào ăn như mấy con thú nhỏ trước khi ngủ đông vậy.
"Cám ơn nhé... Mấy ngày rồi tôi không được ăn một bữa ngon như vậy..."
Ngày thường ăn mấy cái bột kia ăn tới mức nhìn là đã buồn nôn rồi.
Ngu Húy không nhúc nhích đũa, nhìn thấy vậy thì đột nhiên hỏi: "Cậu thích điểm gì ở em trai tôi thế?"
“Không, tôi không có hứng thú” Lâm Tân Độ nuốt cơm xuống rồi nói: “Công việc trước kia của tôi đã mạo phạm đến khá nhiều người. Giờ ở cùng một chỗ với anh ta, không ai dám động vào tôi cả.”
“… Ai mà ngờ rằng cơm còn không đủ ăn, sau này nghĩ tới có lẽ anh em nhà các người có gu thẩm mỹ giống nhau nên tôi đã thuê người hack máy tính của cả hai rồi tìm cách trò chuyện khỏa thân để chụp ảnh tống tiền các người.”
Khả năng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ của Lâm Tân Độ là đỉnh cao nhất.
Giống như bây giờ, cậu có thể vừa vùi đầu ăn cơm, vừa không cần suy nghĩ mà nói ra những câu như nửa đùa nửa thật. Ngay cả những người tỉnh táo nhất cũng sẽ mất cảnh giác vì sự “mộc mạc” và dễ nhìn thấu mà cậu để lộ ra này.
Lâm Tân Độ lúc sau lại gọi thêm vài món nữa. Cũng đã tới nhà hàng rồi, thử được món gì thì thử thôi.
Ngu Húy dùng đầu ngón tay gõ lên bàn và nói: "Chu môn tửu nhục xú."*
*Câu thơ của Đỗ Phủ, ý chỉ những gia đình giàu có và quý tộc có nhiều rượu thịt ăn không hết để hư thối, trong khi những người nghèo lại chết vì lạnh và đói ở ngoài đường.
Gọi nhiều thế này, bụng dạ tốt đến mấy cũng không ăn hết được.
Lâm Tân Độ ăn gần xong, mới bình tĩnh nói: "Không có ôi, anh cũng đừng lo, đừng chỉ nghĩ đến bản thân mình chứ, Ngu Tập Chi còn chưa được ăn cơm kìa."
Cậu nhờ người giúp gói lại, lấy thiện báo ác.
Ngu Húy bất lực nhìn người phục vụ dọn bàn đồ ăn thừa cho em trai mình.
Kỳ thật Lâm Tân Độ chỉ gói một chút điểm tâm của trà sáng, trước đó cậu dùng món rất cẩn thận, mấy chiếc đũa còn lại cũng chưa hề động tới, phục vụ tổng cộng gói lại hai hộp cơm.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, một giây sau điện thoại không hẹn mà reo lên.
Lâm Tân Độ nuốt khan, chuẩn bị đối mặt với giông bão, không cần nghĩ cũng biết là Ngu Tập Chi khi tỉnh dậy sẽ tức giận đến mức nào.
Trong đầu suy nghĩ từng chữ để ứng phó, Lâm Tân Độ bắt máy: "Alo."
“CẬU, ĐANG, Ở, ĐÂU?” Từng chữ từng chữ một được thốt ra, hàm răng nghiến chặt.
Lâm Tân Độ liếc nhìn Ngu Húy ở đối diện, trong lòng thì nghĩ ‘đang ở chỗ anh trai anh đây này’, nhưng miệng thì lại nói: “Tôi đang trên đường về nhà nghỉ một lát.”
Trong câu nói đều là ám chỉ công sức cậu thức cả đêm để chăm sóc cho anh ta, mặc dù kết quả của việc chăm sóc là khiến anh ta hôn mê mấy lần liền.
“Tới bệnh viện đi.” Ngu Tập Chi dùng giọng điệu ra lệnh, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Tân Độ sửng sốt một lát.
Không nghe được câu trả lời, giọng nói của Ngu Tập Chi dần dần mất kiên nhẫn: "Sao không nói gì thế?"
Lâm Tân Độ ngạc nhiên hỏi: “Thật sự là anh sẽ đuổi tôi cút về Tây Nam sao?”
Có chắc là không bảo cậu cút sai hướng không? Kiểu như cút về quê đi ấy.
Ngu Húy ở đối diện nhìn cậu thật kỹ.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“…Tôi cho cậu mười phút.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tân Độ ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Ngu Húy. Khi thấy người kia nhìn mình chằm chằm, cậu tưởng là trên mặt mình có dính thứ gì đó nên xoa xoa hai cái.
"Vậy tôi trở về trước đây," Lâm Tân Độ nói, "Nếu có gì bất thường, tôi sẽ báo cáo lại cho anh ngay."
Có tiền rồi thì cần gì phải đau đầu nữa...
【Đầu cậu bị anh ta tháo ra luôn rồi.】
Sau khi nhận được câu trả lời lạnh lùng, Lâm Tân Độ cảm thấy Hệ thống nên thay đổi cái tính xấu đấy đi. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Ngu Húy: "Tôi sẽ cho người sắp xếp hợp đồng và phần thưởng, cậu không cần phải lo lắng về việc nhận tiền sau khi xong chuyện, tiền cọc sẽ được chuyển ngay sau khi hợp đồng được ký kết."
Lâm Tân Độ gật đầu.
Nhìn xem, đây mới gọi là chuyên nghiệp này, nhưng đáng tiếc người mà cậu được giao nhiệm vụ lại không phải là người ở trước mặt này.
Mang theo hộp cơm trưa, Lâm Tân Độ và Ngu Húy lần lượt bước xuống cầu thang.
Có một chiếc limousine màu đen đậu bên đường, trợ lý đang ngồi ở ghế lái chờ.
Đèn đỏ phải đợi rất lâu, thấy đèn xanh còn có mười giây, Lâm Tân Độ không muốn đợi thêm nữa. Không kịp nói lời tạm biệt, cậu nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có phương tiện nào chạy nước rút trái luật rồi mới bắt đầu thực hiện cuộc chạy nước rút cá nhân của mình.
Vì chạy nhanh quá nên cái túi nhựa đang cầm trên tay bị nâng lên sau lưng, há cảo dimsum ở bên trong bị lộn nhào hết cả lên.
Ngu Húy thực sự nghi ngờ rằng khi Lâm Tân Độ đặt những thứ này lên bàn trước mặt Ngu Tập Chi, thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức.
Sau khi thành công qua đường, Lâm Tân Độ điều chỉnh hơi thở, bắt đầu chậm rãi đi về phía bệnh viện.
Sau khi ăn nó xong, thực sự là không nên tập thể dục quá sức.
Phải mất tròn hai mươi phút cậu mới đến được phòng bệnh.
Ngu Tập Chi ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt vì bệnh tật. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lạnh lùng hỏi: “Lâu như vậy mà cậu mới tới, cậu đi bằng mặt à?”
Khi quay đầu nhìn thấy quần áo của Lâm Tân Độ, Ngu Tập Chi trên mặt tức giận: “Bộ đồ này là sao đây?”
Sau khi Ngu Tập Chi tỉnh lại, y tá trước tiên là đo nhiệt độ thì biết được rằng đêm qua anh ta bị sốt, còn đổ lỗi mọi chuyện là do virus làm.
Chính cơn sốt cao đã dẫn đến nhận dạng nhầm, sau khi rút ra kết luận này thì mọi chuyện đều hợp lý về mặt logic. Chỉ là thỉnh thoảng Ngu Tập Chi bất chợt cảm thấy mình thật sự đã nhìn thấy khuôn mặt giống ‘người đó’ như đúc.
Lâm Tân Độ trả lời: “Tôi nghe quản gia nói anh thích người đoan trang nên tôi đã tự bỏ tiền ra mua bộ đồ này đấy.”
Mí mắt của Ngu Tập Chi co giật dữ dội.
Lâm Tân Độ lại đặt bữa sáng trước mặt hắn: “Cái này cũng là tôi tự bỏ tiền ra mua, nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi.”
"..."
Nhìn thấy logo in trên túi, Ngu Tập Chi có chút bối rối.
Nhà hàng này rất nổi tiếng, anh ta cho rằng Lâm Tân Độ đến muộn là vì đi mua bữa sáng cho mình, nhìn mồ hôi ướt đẫm trên thái dương của cậu, tựa như vừa trải qua một cuộc chạy đua nước rút vậy.
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng hơn một chút: “Qua đây ngồi đi.”
Lâm Tân Độ ngồi xuống, và giữ khoảng cách.
Ngu Tập Chi đưa cho cậu hộp cơm: “Ăn đi.”
“…” Mẹ kiếp, tên này nhất định là não có vấn đề rồi.
Cậu đang nghĩ cách thuyết phục anh ta chụp CT thêm một lần nữa, Lâm Tân Độ tách đũa ra, nhưng lại không mở miệng được. Bữa sáng đã ăn nhiều quá rồi, giờ thực sự không thể nuốt nổi.
Ngu Tập Chi lúc này cũng ý thức được có chuyện gì đó không đúng, nghi hoặc nhìn hộp cơm: “Sao lại có một cái chả giò, hai cái nem cuốn, ba cái chân gà, bốn cái há cảo tôm…”
Hắn nhìn Lâm Tân Độ: “Điểm tâm ở Thiên Hương không phải là đều được bán trong một cái lồng hấp sao?”
Với lại số lượng trong mỗi lồng cũng tương tự nhau, theo trí nhớ của hắn, thì nhà hàng này không bán dimsum riêng lẻ mà. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lâm Tân Độ mở miệng muốn phản bác.
"Ợ~"
Một tiếng ợ phát ra thật không đúng lúc .
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Ngu Tập Chi hiển nhiên là hiểu ra cái gì, sắc mặt có chút âm trầm.
Chưa kịp tức giận, Lâm Tân Độ đã nhanh chóng nhặt đám cỏ dại đặt trong góc lên: “Xin lỗi, tôi đói quá nên đi đào mấy loại rau dại gần bệnh viện, nhưng lại không mượn được nồi để nấu.”
Bệnh viện? Rau dại ư?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì Lâm Tân Độ đã lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Trong điện thoại không phải anh đã nói là có chuyện cần bàn giao sao?”
Cuộc trò chuyện chuyển hướng cứng ngắc, nhưng thực sự có chuyện quan trọng hơn thật. Ngu Tập Chi đè nén cơn tức giận xuống, lạnh lùng nhìn cậu và nói: “Tối qua là do tôi sốt cao nên mới ngất đi, cậu hiểu chưa hả?”
Vớ vẩn.
Rõ ràng là hắn bị vẻ mặt của Bạch Nguyệt Quang dọa cho sợ mà!
Lâm Tân Độ đột nhiên lại nhận ra rằng mọi thứ có lẽ không rắc rối như cậu tưởng tượng. Thay vì hỏi tội, thì Ngu Tập Chi muốn cậu giữ im lặng về chuyện này hơn.
"Thật ra chỉ cần nói qua điện thoại là được rồi."
Nếu không gặp nhau thì sẽ không cần gói hộp cơm trưa này lại, sau này cũng sẽ không bị giận dỗi.
Ngu Tập Chi dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Sau đó để cậu về biệt thự dụ dỗ quản gia rồi đăng ảnh selfie lên hả?"
"..."
Xem anh nói kìa, thật là liệu sự như thần.
Ngay lúc Lâm Tân Độ đang muốn tìm chuyện khác để nói thì thư ký Trần đột nhiên đi tới.
Sau khi xác nhận Ngu Tập Chi không bị đánh thuốc, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Trợ lý Hà ngày hôm qua gọi điện hỏi thăm về việc tham dự hội nghị, tôi đã kể cho anh ta nghe về chuyện anh ngất xỉu.”
Khi đó cô không biết sức khỏe của Ngu Tập Chi có vấn đề gì không, đương nhiên là cô không dám giấu diếm chuyện lớn như vậy rồi.
Thư ký Trần lại ném một quả bom khác: “Anh trai anh đêm qua cũng bay về Trung Quốc rồi.”
Vẻ mặt của Ngu Tập Chi đột nhiên thay đổi.
Nếu anh trai biết hắn nhập viện, thì rất có thể anh ấy sẽ đến thăm, hắn vô thức nhìn về phía Lâm Tân Độ, người nói đã chăm sóc cho mình.
Lâm Tân Độ lập tức lắc đầu: "Không có, buổi sáng sớm tôi vẫn luôn ở bên ngoài đào rau dại mà."
Ngu Tập Chi: "..."
Thư ký Trần cũng để ý thấy loại cỏ kỳ lạ trên tay của Lâm Tân Độ, cứ cảm giác nó không giống loại có thể ăn được.
"Cô có muốn một chút không?" Thấy cô nhìn chằm chằm, Lâm Tân Độ hỏi.
Thư ký Trần cười khan: “Anh cứ giữ lại tặng cho sếp đi.” nói xong liền vội vàng bổ sung thêm: “Đừng đem tặng mất là được.”
Sau khi báo cáo xong, cô không ở lại thêm một giây phút nào nữa mà nhấc đôi giày cao gót lên, rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi thư ký Trần rời đi, lông mày của Ngu Tập Chi vẫn không hề giãn ra.
"Cậu ra ngoài sống trong hai ngày tới đi."
Lỡ như anh trai hắn đến thăm bệnh hoặc đến biệt thự rồi gặp được Lâm Tân Độ thì sao?
Lâm Tân Độ buồn bã gật đầu, nhưng trong lòng lại đang vui mừng, hai ngày tới mình có thể ăn một bữa thật ngon rồi.
Không ngờ, Ngu Tập Chi lại nói như đang giao bài tập: “Tôi nói rồi, cậu phải nhớ kỹ.”
"Gửi cho tôi một bức ảnh về cân nặng mỗi ngày."
"Đừng có làm giả ảnh."
"Gần đây không được cắt tóc, đợi khi về biệt thự rồi thì để thợ cắt tóc chuyên nghiệp chăm sóc cho."
…
Lâm Tân Độ nghe từng mục một, liền phải đứng sang một bên, viết vào một bản giấy nhớ, giống như ghi chép công việc vậy.
Lúc này cậu thật sự muốn tháo đầu nam chính xuống.
Hai mươi phút sau, Lâm Tân Độ, người tạm thời đang bị lưu đày, vừa đi vừa suy nghĩ.
Trong điện thoại, cuộc trò chuyện giữa nguyên chủ và chủ nhà có được ghi âm lại, sau khi bị Ngu Tập Chi nhìn trúng, đối phương thậm chí còn không cần lấy lại tiền đặt cọc thuê nhà, mà hủy luôn hợp đồng thuê nhà ngay trong ngày.
Cậu đang nghĩ đến việc tìm một khách sạn.
“Cẩn thận!” một người qua đường hét lên.
Một chiếc xe tải bất ngờ lao tới.
Vào thời khắc mấu chốt, Hệ thống có khả năng điều khiển đồ vật một chút đã đẩy Lâm Tân Độ về phía sau.
Rau dại vương vãi trên mặt đất, bị bánh xe cán nát, Lâm Tân Độ ngã xuống trong gang tấc nên tránh được.
Người qua đường trước đó đã tốt bụng nhắc nhở, liền nhanh chóng chạy tới giúp đỡ và mắng tài xế không chú ý đường đi.
"Cảm ơn."
Lâm Tân Độ đứng dậy, phủi phủi vết bẩn trên người.
Thực ra cậu nghi ngờ tài xế không chỉ nhìn thấy mà còn nhìn rất kỹ nữa.
Trải qua việc sống thực vật sau vụ tai nạn xe hơi, nên trước khi băng qua đường, cậu sẽ cực kỳ cẩn thận, cho dù trước đó có đang suy nghĩ điều gì đi nữa, thì cậu vẫn sẽ nhìn xung quanh trước khi bước đi.
Lúc sau chiếc xe tải đột ngột lao ra, như thể đang hướng về phía cậu vậy.
"Ngươi có nhìn rõ biển số xe không?”
"Có biết đó là ai không?"
“Có ai trong nguyên tác muốn giết ta không?”
Cả ba câu hỏi này Hệ thống một câu cũng không biết: 【Chờ tôi khôi phục lại, có lẽ sẽ có thể tra ra được một ít tin tức nội tình. 】
Lâm Tân Độ không thể đợi lâu như vậy được, nên đã đi đến đồn cảnh sát.
Hôm nay ở đồn cảnh sát có rất nhiều người, ở quảng trường phía Tây đang diễn ra hoạt động, nhiều người bị mất điện thoại đã đến báo án, có người còn say rượu đánh nhau. Thủ tục đã làm xong từ lâu rồi, cảnh sát cũng đã điều tra qua camera, nhưng sẽ phải mất thêm một thời gian nữa mới tìm ra được tài xế.
Từ đồn cảnh sát đi ra, Lâm Tân Độ không còn giữ được nụ cười trên mặt nữa.
Đó là ai?
Ai lại muốn giết cậu trước khi cậu tiêu hết tiền chứ?
Không thể tha thứ được!
Ở một mình trong khách sạn có vẻ không an toàn lắm. Lâm Tân Độ suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Ngu Húy.
"Ai đó đang cố giết tôi." Cậu mở đầu.
Giọng nói của Lâm Tân Độ mang theo sự bình tĩnh mà cậu đang cố gắng kìm nén, nhưng nếu nghe kỹ, vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy trong đó. Cho dù trên đường đi có bị đâm bằng dao, có lẽ cũng không quá sợ hãi, nhưng vụ tai nạn xe hơi thực sự đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu.
Tìm Ngu Húy là hợp lý nhất rồi.
Bản thân mình vẫn có giá trị lợi dụng đối với Ngu Húy, và đối phương lại rất có năng lực, với sự giúp đỡ của anh ta, thì chắc chắn sự thật có thể nhanh chóng được phơi bày.
Đầu bên kia điện thoại, Ngu Húy yên lặng nghe Lâm Tân Độ miêu tả chi tiết toàn bộ sự việc.
Bây giờ anh cảm thấy thông tin mà trợ lý thu thập về cơ bản là vô dụng.
Sau khi báo án, cậu ta có thể nghĩ đến việc tìm anh ngay lập tức, hơn nữa còn có thể kể lại câu chuyện một cách bình tĩnh như vậy, thì tuyệt đối không thể là kẻ ăn bám nhà giàu được đề cập đến trong tư liệu được.
"Anh Ngu, tôi có thể đến chỗ anh để lánh tạm trước được không?"
"Đại gia, giúp đỡ đi mà!"
"..."
Lâm Tân Độ giải thích thêm: “Ngu Tập Chi hình như lo lắng bị anh bắt gặp được, cho nên mới ra lệnh cho tôi ra ngoà ở hai ngày.”
Thuê một vệ sĩ giỏi rất tốn kém, cậu căn bản không thể thuê được.
Nơi an toàn nhất có thể nghĩ đến lúc này chỉ có thể là chỗ của Ngu Húy thôi. Đây là người mà Hệ thống cho rằng còn mạnh hơn cả nam chính, mạng chắc chắn cũng khá lớn đó.
Trước khi tiền tiêu đến, Lâm Tân Độ rất lo lắng cho mạng sống của mình.
Ngu Húy không nói gì hết, cậu kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Khoảng nửa phút sau, Ngu Húy cuối cùng cũng lên tiếng: "Gửi định vị đi. Tôi sẽ cử người đến đón cậu."
Có lẽ là vì anh còn cần dùng tới Lâm Tân Độ, cũng có thể là do giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh đó, không ngờ lại khiến anh mềm lòng một chút.
Vừa mới trải qua nguy hiểm sinh tử, Lâm Tân Độ rất cẩn thận trong mọi việc: “Đặt ám hiệu được không? Lỡ như có người muốn hại tôi lần nữa, tôi ngu ngốc bị lừa đi với hắn ta thì sao? Cần phải đặt ám hiệu không dễ bị phát hiện, cũng không dễ bị nhầm lẫn..."
"Có thể."
Sau khi nói “có thể” xong, Ngu Húy trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Tân Độ mở miệng, không được, cho dù mật mã có sai thì ít nhất cũng phải cho cậu biết biển số xe chứ.
Ngu Húy hành động mạnh mẽ và kiên quyết, nói cử người đến đón thì trong vòng hai mươi phút đã có một chiếc ô tô màu đen đậu ở gần chỗ Lâm Tân Độ rồi.
Người tài xế bước ra khỏi xe để tìm người.
Lâm Tân Độ nhìn thấy, chuẩn bị bước tới bắt chuyện.
Tài xế lúc này cũng chú ý tới cậu, nói: "Tiểu Dạ Oanh?"
Người đến người đi, có người nghe thấy vậy liền liếc nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, Lâm Tân Độ cúi đầu vội vàng lên xe.
Nhưng tài xế đã ngăn cậu lại: “Ông chủ bảo tôi phải nói đúng mật mã”.
Lâm Tân Độ bối rối "A" một tiếng.
Tài xế lại gọi: “Tiểu Dạ Oanh.”
Lâm Tân Độ đứng yên không nói gì.
Người tài xế vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tại sao cậu không kêu?”
"..."
Lâm Tân Độ tra thử tiếng kêu của chim sơn ca trên điện thoại.
Tài xế hét lên lần thứ ba: "Tiểu Dạ Oanh."
Lâm Tân Độ: "Chíp chíp chíp."
Tài xế mở cửa xe cho cậu: "Mời vào."
"..."