Ưu điểm của những căn biệt thự lớn là ngoại trừ khu vực phòng bếp là nơi quan trọng ra, thì buổi chiều bình thường mọi người đều phân chia ra những chỗ khác nhau.
Ví dụ như quản gia đang bảo người làm vườn tỉa những cành hoa héo ở trong sân.
Lâm Tân Độ thuận lợi đi lên tầng ba.
Tầng này chủ yếu được sử dụng để thư giãn và giải trí, có phòng xem phim và phòng triển lãm được dành riêng để trưng bày những món đồ sưu tầm.
Cửa phòng triển lãm và phòng xem phim được thiết kế khá độc đáo, là kiểu cửa kính mờ, kết hợp với sàn gỗ nguyên khối tối màu, tạo nên một bầu không khí tràn đầy nghệ thuật.
Bước chân của Lâm Tân Độ cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa đang được đóng chặt.
Cánh cửa màu đỏ có vẻ hơi lạc lõng với mọi thứ xung quanh.
Lâm Tân Độ: "Khấn cùng đi."
Cầu trời làm ơn đừng là cửa khóa.
Hệ thống số 40: [Amen (chắp tay vào nhau.jpg)]
Lâm Tân Độ nắm chặt tay nắm cửa rồi vặn xuống.
Giây tiếp theo ánh mắt cậu sáng lên, cửa thực sự không bị khóa.
Hệ thống số 40: [ Cảm ơn trời đã phù hộ cho ký chủ của tôi. 】
Lâm Tân Độ: "..."
Rất nhanh cậu liền biết tại sao cửa lại không khóa rồi, bên trong có món đồ nào giá trị đâu.
Một luồng không khí ngột ngạt và u ám ập tới, bởi vì rèm cửa luôn đóng cho dù là vào ban ngày cho nên không khí không được thông thoáng lắm.
Lâm Tân Độ mò mẫm tìm công tắc trên tường. Hai chiếc đèn nhỏ đều được gắn ở hai bên góc tường cho nên độ sáng của chúng hơi bị hạn chế.
...một căn phòng để đầy tranh.
Chắc là vì để tránh ánh nắng, với lại thời tiết mùa hè thay đổi thất thường, thỉnh thoảng có gió và mưa nên cửa sổ trong phòng cũng không được mở.
Mùi của mấy bức tranh vẫn chưa tan hết.
Tất cả những bức tranh này đều khắc họa cùng một nhân vật, hỉ nộ ái ố, từng biểu cảm một đều được miêu tả sống động, trông như thật.
Lâm Tân Độ không thích những bức tranh này lắm.
Tuy nhìn rất chân thực nhưng cách phối màu luôn mang lại cảm giác u ám, trong số đó có một bức tranh vẽ về biển, toàn bộ mặt biển tối đen như mực, bầu trời dường như có thể đổ cơn mưa lớn bất cứ lúc nào, nếu nhìn kỹ thì còn có một con thuyền nhỏ đang phải vật lộn trên biển.
Có rất nhiều chi tiết trong bức tranh này, kỹ thuật của họa sĩ cũng vô cùng tuyệt vời, khiến người khác muốn xem thêm nữa.
Tuy nhiên xem nhiều quá thì lại có cảm giác khó chịu.
Trong hoàn cảnh thiếu sáng, đặc biệt là vào buổi chiều nhiều mây, thì cảm giác bức bối này càng rõ ràng hơn.
Lâm Tân Độ đã chụp lại nó bằng điện thoại rồi gửi cho Ngu Húy.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cạo thêm một ít bột màu nữa.
Cậu không đọc nhiều tiểu thuyết cổ trang nhưng Lâm Tân Độ lại may mắn theo dõi được rất nhiều bộ phim truyền hình gây chấn động thời kỳ đầu.
Chúng gần như có một điểm chung giống y nhau đó là: nhân vật nam chính thường xuyên xuất hiện trong trạng thái phê thuốc. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Từ đó suy ra, ai biết được liệu có chất độc hại nào trong mấy loại màu này hay không. Dù sao, Lâm Tân Độ cảm thấy khá khó chịu khi ngửi nó.
"Ngu Tập Chi có lẽ thường xuyên tới đây."
Hệ thống số 40: [Sao cậu biết? 】
Đèn pin điện thoại di động của Lâm Tân Độ chiếu sáng một bức tranh cực kỳ sống động: “Nhìn mặt người trong tranh kìa, bị sờ đến mòn luôn rồi.”
[……]
[Thật biến thái. 】
Lâm Tân Độ mô phỏng lại tư thế của Ngu Tập Chi.
“Anh ta dùng ngón tay vuốt ve má người trong tranh giống như là đang vuốt ve người yêu vậy”.
Sau khi mô phỏng xong, Lâm Tân Độ nghĩ: “Ngu Tập Chi có rửa tay trước khi ăn không nhỉ? Hay là anh ta có thói quen cắn móng tay không?”
Hệ thống không trả lời được vấn đề này, Lâm Tân Độ chỉ có thể chờ quan sát coi thử.
Cậu gửi tin nhắn cho Ngu Húy, tắt đèn rồi rời khỏi phòng.
Buổi chiều, Lâm Tân Độ đã gọi cho bên chuyển phát nhanh trong thành phố, chuẩn bị bỏ chỗ bột màu vào một cái lọ rồi gửi cho Ngu Húy.
Khi nhân viên chuyển phát tới cửa, quản gia nghi ngờ nhìn sang: “Cậu gọi chuyển phát nhanh để làm gì?”
Lâm Tân Độ lưu loát trả lời: “Tôi tìm được một xưởng gia công, nhờ họ làm một số lọ ước nguyện nhỏ. Đến lúc đó, đổ đầy cát vào trong, tôi sẽ kết chúng lại thành một chiếc chuông gió để tặng cho kim chủ coi như một bất ngờ lãng mạn.”
Quản gia hết liếc cậu rồi lại liếc người chuyển phát để chắc chắn rằng không có sự yêu đương nào cả.
Ông ta rất hài lòng với cái kết quả này, thậm chí còn giúp trả phí chuyển phát nhanh nữa.
Khi tiên sinh không có nhà, gửi cái gì không quan trọng, chỉ cần Lâm Tân Độ gọi dịch vụ chuyển phát nhanh, chứ không phải dịch vụ nhân viên chuyển phát nhanh* là được.
*快递员服务 chắc là để chỉ việc gọi những người làm trong ngành kia về nhà (cái này mình không chắc)
Lâm Tân Độ: "..."
Sau khi nhân viên chuyển phát rời đi, quản gia đánh giá rằng món quà của cậu quá tầm thường rồi, những món quà mà tiên sinh nhận được vào ngày thường đều có giá trị rất lớn, hơn nữa còn từng chê pha lê là rẻ tiền, xấu xí.
Chứ đừng nói đến lọ thủy tinh.
Làm ơn mắc oán.
Đó là câu duy nhất hiện lên trong đầu cậu.
"Tiên sinh dạo này rất thích mấy món văn vật, đặc biệt là đồ cổ. Cậu muốn lấy lòng anh ấy thì có thể ra tay ở phương diện này."
Lo lắng Lâm Tân Độ sau khi bị hắt hủi, lại bắt đầu trêu chọc Ngu Tập Chi, quản gia cũng có lòng tốt nhắc nhở.
Lâm Tân Độ cau mày: “Rất nhiều văn vật bị cấm bán lại.”
Quản gia làm như đây không phải là vấn đề đáng lo ngại: “Với khả năng của tiên sinh, thì không thiếu cách để mua. Sẽ luôn có người mang đến những món đồ mà anh ấy vừa ý.”
Lâm Tân Độ mỉm cười.
Nhiệm vụ phổ cập pháp luật thật không thể chậm trễ.
Sáu rưỡi chiều, Ngu Tập Chi trở về. Đứng ở cửa chưa đầy hai giây, điện thoại đột nhiên vang lên.
Hôm nay có rất nhiều cuộc gọi đến. Từ sự phấn khích ban đầu, bây giờ hắn nghe điện thoại mà hai vai cứ run hết cả lên.
Trước đây Ngu Tập Chi nỗ lực tranh giành từng dự án một, trong hai năm này, hắn thậm chí còn muốn hoàn thành một số đơn đặt hàng hợp tác xuyên quốc gia lớn như Ngu Húy.
Nhưng chưa đầy nửa ngày, hắn đã biết được cảm giác nhận dự án tới mức muốn ói luôn.
Hắn quyết định nếu lại có dự án nào khác nữa thì nhất định sẽ từ chối.
"Anh ơi, em..."
Đối phương dường như đã đoán trước được điều hắn sẽ nói nên ngắt lời: “Tôi đã đọc dự án lần trước rồi, làm tốt đấy.”
Đây là lần đầu tiên Ngu Tập Chi được khẳng định như vậy, nếu bị từ chối, hắn sẽ lập tức bay tới Thái Bình Dương luôn.
"Cậu đi khảo sát khu đất phía bắc thành đi. Tôi không tin người khác, hai ngày nữa sẽ đấu giá, nếu phù hợp thì lấy."
Mặc dù Ngu Húy tập trung phát triển kinh doanh ở nước ngoài nhưng anh cũng có thị trường trong nước và có số lượng lớn các kênh liên hệ, thông tin.
Không có cơ hội từ chối, sau khi cuộc gọi kết thúc, Ngu Tập Chi vung tay áo rời đi, không kịp để lại lời nhắn nào.
·
Khu đất phía bắc thành phố rất rộng lớn, việc đi khảo sát là một công việc thể lực, đợi khi mọi việc đã xong xuôi hết rồi trở về biệt thự, số bước chân của hắn đã lên tới 17.000 bước.
Ban đêm trời mưa nhỏ có chút khó chịu, Ngu Tập Chi đói như một con chó lớn bị bỏ rơi, trên tóc còn đọng lại mấy giọt nước.
Ôtô dừng lại bên ngoài biệt thự, hắn nhìn thấy bên trong vẫn sáng đèn.
Sau khi vào cửa liền thấy Lâm Tân Độ đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt để một bát cơm, cười nói: "Đói bụng không? Ăn đi."
Ngu Tập Chi trong lòng ấm áp, đi tới liền nhìn thấy đó là một loại bột nhão được làm từ bột thay thế bữa ăn.
"..."
Lâm Tân Độ cố gắng ôn nhu ân cần nói: “Bọn họ không cho tôi động vào những nguyên liệu khác, tôi sợ anh đói nên đã để dành lại một ít đồ ăn cho anh.”
“Đừng bắt người khác làm những điều mà mình không muốn làm”. Lâm Tân Độ đẩy bát tới: “Ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon đâu.”
Mí mắt Ngu Tập Chi giật giật, ngay từ đầu đã không ngon miệng rồi.
Lâm Tân Độ: “Bữa ăn chính của tôi mỗi ngày là ba bát bột thế cơm này đấy, để phần cho anh một bát, còn có rau nữa. Tôi cũng không nỡ ăn, để hết cho anh đó.”
Trên đời không có chuyện đồng cảm sâu sắc đâu.
Đói bụng cả ngày trời, Ngu Tập Chi cuối cùng cũng không thể nói nổi câu không ăn cũng không chết đói được.
Nhưng hắn cũng sẽ không bao giờ động vào cái bát nhìn là không muốn ăn này. Bột nhão trộn với rau xanh xắt nhỏ, nhìn thôi cũng khiến người ta đau bụng rồi.
Ngay lúc Ngu Tập Chi đang nghĩ cách để kiên quyết từ chối trước ánh mắt mong chờ thì Lâm Tân Độ lại chuyển đề tài.
"Tôi mỗi ngày đều ở trong biệt thự, không xã giao gì nhiều."
Ngu Tập Chi cười lạnh: "Cậu muốn xã giao kiểu gì?"
"Trừ nhân viên chuyển phát nhanh với quản gia ra."
"???"
Lâm Tân Độ giúp hắn phân tích kỹ càng: “Anh mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, chỉ còn một mình tôi ở trong biệt thự với quản gia độc thân, anh yên tâm không?”
"..."
Lâm Tân Độ: “Tiệc tùng, triển lãm trang sức, câu lạc bộ, cái gì cũng được.”
Ngu Tập Chi: “Cậu là gái lầu xanh à?”*
Lâm Tân Độ: “Bây giờ là hoa trong nhà kính.”*
*Ở câu trên Ngu Tập Chi dùng từ “交际花” là chỉ những cô gái làm trong ngành, ở dưới Lâm Tân Độ trả lời “温室里的花朵”, cả hai đều có từ “花” , kiểu chơi chữ.
Với thân phận của cậu, Ngu Tập Chi căn bản không thể nào đưa đi tham dự bất kỳ bữa tiệc trang trọng nào, nếu may mắn thì có thể đến mấy bữa tiệc riêng tư.
Thế này thì các nhiệm vụ do hệ thống đưa ra có thể hoàn thành được.
Ngu Tập Chi gõ gõ ngón tay lên bàn: “Tôi sẽ cân nhắc.”