Nhìn thấy Lâm Tân Độ dường như chỉ trong vài giây đã biến thành chú chuột hamster nổi giận điên khùng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh khi nói chuyện, Ngu Húy không hiểu sao lại cảm thấy hơi thú vị.
Không quan tâm đến ý nghĩ kia của anh ta, Lâm Tân Độ luống cuống giải thích rằng cậu không phải là kẻ biến thái, đồng thời vội vã lấy quần áo mặc lại, trong lúc đó còn vô tình đá chân vào góc của cái cân!!!
Nỗi đau như đâm thấu tận xương cốt.
Cậu lảo đảo đi đến sofa, khóe mặt đỏ hoe gần như sắp khóc vì đau.
Mười ngón tay nắm chặt, thực sự là... rất đau.
Ngu Húy mang đến túi chườm lạnh, khi anh cúi người xuống để đưa túi lạnh tới tay cạu, anh nói: "Tôi nhớ rằng mới chiều nay có người đã nói rằng không có đam mê khỏa thân."
"Tất cả là lỗi của Ngu Tập Chi." Lâm Tân Độ một mạch tố cáo hành vi tội ác của nam chính.
"Tiền vi phạm hợp đồng sao?" Ngu Húy nhíu mày sau khi nghe xong.
Anh ta hiểu rõ người em trai này, không bao giờ đối xử tàn nhẫn với người xung quanh, tại sao lại đối xử quá mức tàn nhẫn với con chim hoàng yến nuôi trong nhà này như vậy?
"Trước đó cậu nói cậu ta chỉ coi cậu là người thế thân, cậu thế thân cho ai?"
Lâm Tân Độ vẫy tay: "Một kẻ chết còn sống."
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Ngu Húy, cậu giải thích bổ sung: "Một kẻ đã chết vẫn đang sống trong kí ức của hắn."
"..."
Trước khi chườm lạnh, Lâm Tân Độ còn nhờ Ngu Húy bật đèn và chụp một bức ảnh, còn trịnh trọng phóng to đầu ngón chân để gửi cho Ngu Tập Chi.
【Lâm Tân Độ】: Đi ra ngoài tìm cân mà bị vấp phải chân. Ông chủ, liệu có tính là tai nạn lao động không? (nhặt rau dại.jpg)
Cũng không biết có thể qua mặt được hắn hay không, trong khi chờ Ngu Tập Chi phản hồi, cậu lại tiếp tục suy nghĩ xem làm thế nào để giảm cân nhanh chóng.
Hệ thống: 【Cắt tóc.】
Bộ tóc rậm rạp này của cậu ít nhất cũng trị giá năm sáu mươi gram.
Dăm bà thứ quỷ, cút đi.
Viên đá chườm quá lạnh, Lâm Tân Độ giống như một con chim chích, run rẩy lẩy bẩy.
Khi cậu cảm thấy hơi khá hơn, cậu kể lại: "Ngu Tập Chi đã nói rằng ngày mai tôi có thể quay về biệt thự, môi trường làm việc của tôi sau này khó có thể tưởng tượng được sẽ biến thành thế nào nữa."
Đồ chó ấy thích tìm rắc rối cho người khác khi không có việc gì làm, không biết sẽ đổ hết sự căm hận vào người thế thân là cậu thế nào nữa.
Khi Lâm Tân Độ nói, bóng hình của cậu và hoa rơi như lồng lên nhau, dường như đều không thể chịu đựng được thêm điều gì nữa.
Tròng mắt Ngu Húy hơi lay động nhìn cậu, sau đó lảng đi: "Không có gì. Giờ cũng không sớm nữa, hãy nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi nói xong, anh ta lấy một ly nước và quay lại lên phòng.
Lâm Tân Độ đặt xuống túi chườm lạnh xuống và cũng quay về phòng nghỉ.
Trước khi đi ngủ, cậu đột nhiên thấy Ngu Tập Chi vừa chuyển khoản sang.
"Nam chính lương tâm đã nở hoa à?"
Kết quả nhìn kỹ, số tiền là hai trăm rưỡi, ghi chú là tai nạn lao động.
Lâm Tân Độ cười lạnh: "Dám mỉa mai tôi ư?."
Mạnh mẽ chạm tay vào màn hình, hai trăm rưỡi đã vào thẳng tài khoản.
Hệ thống 40: 【Tôi tưởng cậu sẽ từ chối nhận.】
“Có tiền mà còn chối, ta giống một tên ngốc lắm ư?”
Hệ thống này có phải là ngốc không?
Một đêm không mộng mị qua đi.
Sáng hôm sau, Lâm Tân Độ đã sắp xếp đồ đạc và chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi chỉ ăn một chút đơn giản, bước chân vẫn còn lưu luyến mỹ vị trên bàn ăn.
Không biết lần tiếp theo được ăn no sẽ là khi nào nữa?
Tập trung và quay lại làm việc, Lâm Tân Độ rõ ràng hiểu rằng Ngu Húy chăm sóc cậu cũng vì một số lý do đặc biệt, để xứng đáng với công sức của anh ta, cậu cũng phải thể hiện được giá trị của bản thân, thu thập thông tin hữu ích càng sớm càng tốt. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài.
"Cậu cắt tóc rồi." Tài xế dùng con mắt tinh tường của bản thân thoắt cái đã nhận ra.
Lâm Tân Độ nhìn xuống, phát hiện ra có một sợi tóc, cậu chỉnh đốn lại: "Đây là 447 microgam, chứng tỏ tôi lại nhẹ đi rồi."
Cậu bước lên xe, trên đường trở về cậu hỏi: "Nếu bây giờ tôi khóc lớn, liệu cân nặng có giảm không?"
Tài xế im lặng, câu trả lời đến từ hệ thống: 【Trừ khi cậu khóc ra khúc ruột già thì may ra.】
Ở ngã tư tiếp theo, tài xế dừng lại và chỉ cho cậu vị trí của một chiếc xe hiến máu: "Người đàn ông thì không được rơi nước mắt."
"…"
Khóe miệng của Lâm Tân Độ co quắp, từng từ từng từ nói: "Đi, về, về thôi."
Vừa nãy cậu đã cố ý kiểm soát để không ăn nhiều trong bữa sáng, giờ lại đi hiến máu, thử hỏi liệu có sống sót được nữa không?
Khoảng bốn mươi phút sau, xe đến khu biệt thự nơi Ngu Húy đang ở. Để tránh thu hút sự chú ý, tài xế không lái xe vào bên trong.
Khu vực quá rộng cũng không phải là điều tốt, khoảng cách giữa các biệt thự rất xa, Lâm Tân Độ đi bộ đến hết phần cuối cùng của con đường, khi đến cửa lớn, cậu sớm đã đổ mồ hôi.
"Đi bộ quãng dài như vậy, ít nhất là phải nhẹ đi hai cân."
Thực tế nhanh chóng vả bốp vào mặt cậu.
Sau tiếng chuông cửa, quản gia mang cân ra ngoài.
Ông ta đặt cân ngay ngưỡng cổng, cái cân giờ đây là rò cản giữa hai thế giới, chia cắt giữa trong và ngoài cửa.
"Đứng lên cân đi" Quản gia nghiêm túc.
"…" Trong tiếng gọi quen thuộc, Lâm Tân Độ đã "được" yêu cầu lên cân.
Quản gia nhìn vào con số, nặng hơn trước khi ra đi.
Lâm Tân Độ biện minh: "Tôi bị vấp chân, hơi sưng lên một chút, chỗ sưng có thể nặng khoảng hai ký."
"Vấp chân sẽ mọc lên một khối u ư?" Một giọng nói không khoan nhượng vang lên.
Ánh mắt của Lâm Tân Độ lướt qua quản gia, nhìn thấy Ngu Húy đứng sau, mặc quần áo đen, nếu không nói gì thì hẳn anh ta sẽ là một tên đẹp trai.
"Không phải nói bị sưng à?" Ngu Húy đứng trước mặt anh, "Để tôi nhìn xem."
Khóe miệng Lâm Tân Độ cứng đờ, vống dĩ chỉ là va chạm nhẹ thôi, được cứu giúp kịp thời rồi vốn đã hết đau từ đêm qua.
"Thực ra chân không sưng nhiều lắm, chủ yếu là khi tôi tắm,não bị úng nước mất rồi."
Nói rồi ưỡn ngực vươn mình ý chỉ “Có giỏi anh mở não tôi ra mà xem”