Phó Hành Châu chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi liền quay đầu đi.
Trịnh Dập Hàng biết một số nội tình, liền khẽ thọc vào thắng lưng Chu Phương: "Đừng nói nhảm."
"Tôi có nói nhảm gì đâu chứ? Từ đó đến giờ anh có thấy cậu ta chạm qua phụ nữ bao giờ chưa? Lúc Lâm Dĩnh xức nước hoa cho cậu ta, cậu ta nửa đêm liền gọi điện cho tôi tới “vứt” Lâm Dĩnh đi, một người như cậu ta sao có thể…”
Phó Hành Châu lại liếc nhìn anh ta một cái, sau đó anh cúi đầu lấy điện thoại di động ra, không để ý đến những ánh mắt trực tiếp xung quanh, liền cúi đầu tập trung chơi game.
Chu Phương cho là Phó Hành Châu đang đồng tình với ý kiến của anh ta nên càng hăng hái nói tiếp: “Tôi nghĩ người tối hôm qua cùng cậu ta vào khách sạn có lẽ là Bắc Nguyệt. Trên weibo cô ta cũng đã thừa nhận, nhưng cậu ta còn chưa lên tiếng nói rõ, nhưng mà đã lâu như vậy còn chưa thấy cậu ta lên tiếng, cho nên chắc tin đồn không phải là tin đồn nhảm, phải không?"
Trịnh Dập Hàng điên cuồng chọc chọc vào thắt lưng anh ta nhưng anh ta mãi vẫn không hiểu ý, cho đến khi anh ta nói ra những lời này, Trịnh Dập Hàng nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ mặt kỳ lạ và cũng từ bỏ giãy giụa.
“Mấy người xem bài đăng mới nhật trên trang weibo chính thức của Bắc Nguyệt chưa, bên dưới phần bình luận đều là hỏi tại sao Phó Hành Châu vẫn chưa lên tiếng an ủi cô ta, nhưng mà bọn họ đâu có biết Phó Hành Châu từ trước đến giờ đâu phải là loại người biết thương hoa tiếc ngọc đâu chớ.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play