Luyện Sâm Âm Dương

Chương 5: Kết cục đã định


7 tháng


Có rất nhiều chi tiết đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi như tia chớp xuyên qua bầu trời.

Tôi chợt nhận ra rằng cô đồng đã đúng.

"Áo khoác mà ông đưa cho tôi là áo của một cậu bé.”

"Nhưng từ lúc vợ ông và ông mất không còn ai ra vào nhà ông nữa.”

"Vì vậy, tôi nghĩ áo mà ông dưa cho tôi là của đứa con trai đã mất của ông.”

Ông cậu nhìn tôi, sự yêu thương trong mắt ông ấy đã hoàn toàn biến mất.

Tình cảm đó không dành cho tôi.

"Vì thế, tôi nhớ lại vào ngày đầu tiên, lúc đó đôi giày cao gót của chị hai rõ ràng đã đi xa.”

“Mà linh hồn ngày hôm đó xuất hiện trước mặt tôi lại không phát ra chút âm thanh nào.”

"Vậy thì lời giải thích hợp lý nhất chính là đêm đó thật sự có hai linh hồn, một là người đàn ông hôm đó đã bị mẹ tôi độc chết được Sâm âm dương dưỡng hồn, người còn lại là con trai của ông, cũng người đến tìm tôi sau đó.”

"Điều này hoàn toàn hợp lý, trên lá b.ùa đó viết sinh thần bát tự của tôi, cũng là sinh thần bát tự của con trai ông, chúng tôi được sinh ra cũng ngày cùng tháng. Vì vậy ông muốn tôi là vật chứa cho sự trở về của cậu ấy."

"Như ông vừa nói với tôi, linh hồn sẽ không tìm tới đồng loại. Cho nên ông biết sau khi cậu ấy đoạt xác tôi, chín người đàn ông đó sẽ không làm hại con trai ông, con trai ông chắc chắn sẽ có thể vượt qua đêm hôm đó.”

"Tôi đã hỏi hàng xóm thì biết được cô đồng kia cũng từng hỏi thăm về Sâm âm dương ở nơi này. Hẳn là ông đã nghe lời của cô ta, vì vậy ông nghĩ rằng Sâm âm dương đang ở trong nhà tôi đúng không?”

"Cho nên đúng như dự định của ông, để cho linh hồn Sâm âm dương nuôi dưỡng gi.ết hết cả nhà tôi, ông cũng thuận thế mà nhận nuôi tôi, người đã bị con trai ông đoạt xác, sau đó cướp đi Sâm âm dương, ông vừa có thể để con trai mình sống lại vừa có được Sâm âm dương.”

Thật đáng tiếc là trong ván cờ của ông, tôi, quân cờ quan trọng nhất, cuối cùng đã thoát khỏi sự kiểm soát của ông.

Vì thế, ông ấy đã thua.

Tôi giơ Sâm âm dương trong tay lên, xác ch.ết đầy giòi bọ của chị cả, chị ba và chị hai điều bật dậy.

Họ tụ tập xung quanh ông cậu nói đùa.

Những người đàn ông kia cũng tụm lại.

Bọn họ nắm tay nhau đứng sau lưng ba người chị gái của của tôi, rồi vây quanh ông cậu liên tục ép sát ông ấy.

Đến khi bọn họ ngã xuống, ông cậu cũng ch.ết.

Ông ấy ngã xuống đất, hai mắt mở to.

Trực tiếp bị dọ.a đến ch.ết.

"Ông cậu, để tôi nói cho ông biết bí mật cuối cùng.”

Tôi thì thầm: "Đêm đầu tiên, Sâm âm dương phải bị chị hai của tôi lấy đi.”

"Mà là tôi.”

Để tồn tại trong một gia đình tàn nhẫn như vậy, đương tôi sẽ không thể nào đơn thuần như đáng vẻ mà mọi người vẫn luôn nhìn thấy.

Vào buổi tối ngày đầu tiên, sau khi chị hai rời đi với đôi giày cao gót, tôi đã bước vào nhà thờ tổ.

Sâm âm dương mới phát triển tới kích thước khổng lồ mà đã thu nhỏ lại như một gốc Sâm bình thường lẳng lặng trên mặt đất.

Tôi lập tức hiểu ra, có lẽ chín người đàn ông ban đầu ở trong thân mình Sâm âm dương, nhưng bây giờ họ đã đi theo chị hai, vì vậy Sâm âm dương đã trở lại hình dáng lúc đầu.

Cũng vì thế, khi tôi bí mật giấu Sâm âm dương trên người cũng không bị phát hiện.

Linh tính mách bảo tôi là sẽ có một ngày gốc Sâm này sẽ cứu tôi thoát ch.ết.

Quả nhiên, cuối cùng tôi đã sử dụng nó để triệu hồi chín người đàn ông đối đầu với ông cậu, người mạnh hơn tôi.

Giờ đây, tất cả đã kết thúc.

Chín người đàn ông lặng lẽ bước tới quây quanh tôi.

Nhưng tôi không sợ.

Xung quanh hoang vắng, gió mang theo mùi bùn đất thổi quanh chóp mũi tôi, như không thể tản ra.

Bất cứ ai cũng không thể thoát khỏi số mệnh đã định sẵn,

Nói gì đến tôi.

Nhưng luôn có điều gì đó tôi có thể làm.

Ví dụ, để chấm dứt một số phận bi ai này.

Chín người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đốt một đống l.ửa, ôm Sâm âm dương bước vào ngọn lửa đang rực cháy.

Ngọn lửa to lớn bao quanh tôi.

Tôi biết mình sẽ không thể sống sót, nhưng ít nhất tôi sẽ ch.ết cùng với thứ mà tất cả mọi người điều muốn có.

Trong ánh lửa, tôi thấy chín người đàn ông bước đến gần tôi.

Những người đàn ông nắm tay tôi, cùng nhau dẫn tôi ra khỏi ngọn lửa lớn.

Những người đàn ông đã đưa tôi ra khỏi đám lửa.

Vào một giây cuối cùng còn tỉnh táo, tôi thấy ngọn l.ửa cháy bừng lên thiêu rụi gốc Sâm âm dương.

Mà chín người đàn ông đó cũng biến mất cùng với Sâm âm dương.

Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu.

Khi tôi thức dậy, tôi đang ở trong một căn nhà gỗ trên núi.

Cánh cửa bị đẩy mở, là cô đồng kia.

Cô ấy mặc bộ đồ khác, không còn mặc áo choàng. Cô ấy mặc một chiếc váy hồng, trông vừa xinh xắn vừa hoạt bát.

Cô ấy đưa cho tôi một cái bánh bao trắng, tỏa ra mùi thơm khó cưỡng, tôi không quan tâm cô ấy có ý đồ gì với tôi mà chỉ tập trung ăn bánh bao.

Sau khi tôi đã ăn xong cái bánh bao trắng lớn, tôi lau lau miệng: "Cô đến đây là để tìm Sâm âm dương sao?"

Cách thoát thân mà cô ấy nói đã cứu tôi một mạng.

Cho dù cô ấy đã giúp tôi, nhưng cô ấy vẫn luôn hỏi tôi về chuyện của Sâm âm dương, thật sự có ý đồ.

" Không cần hỏi về Sâm âm dương nữa, đã bị tôi đốt rụi rồi."

“Cô không thể dùng nó để làm giàu được nữa."

Cô ấy sốt, rồi mỉm cười.

"Ai mà không ham giàu sang phú quý chứ.”

"Nhưng dùng Sâmâm dương dể đổi tiền, tôi thật sự nhận không nổi,"

"Truyền thuyết kể rằng có người từng luyện Sâm âm dương để hồi sinh người mình yêu."

"Trên sách cổ có ghi Sâm âm dương không chỉ hồi sinh linh hồn mà còn có thể hồi sinh cả xác thịt, đáng giá bằng gia tài của ba đời người cộng lại."

"Nhưng điều mà mọi người không hề biết là cô gái được hồi sinh kia cũng không phải là cô ấy nữa."

"Đó không phải là cô ấy mà là Sâm âm dương biến thành, nó đã hút cạn dương khí của người đàn ông kia, đợi đến khi người trong làng phát hiện thì hầu như đàn ông trong làng cũng chết sạch."

"Không một ai có thể sống sót rời khỏi nơi đó!"

Tôi nhíu mày: "Nếu tất cả đã chết, vậy tại sao cô biết?"

Cô ta vỗ vai tôi: "Bởi vì kẻ hèn này cuối cùng đã thu hồi lại cô gái kia.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, vô cùng bối rối.

Cô ấy trông còn trẻ hơn chị ba của tôi.

Nhưng không phải những gì cô ấy mới nói là một truyền thuyết sao?

"Không quan trọng, bởi vì Sâm âm dương là một yêu quái, nó tu luyện nhờ vào sở cầu của mỗi người, có người cầu công dành, có người lại cầu tiền tài, cả những người cầu cho người ch.ết sống lại nữa, tuy sở cầu có thể thực hiện được sau khi hiến tế chín người đàn ông để nuôi dưỡng nó, mà cái giá phải trả sau khi sở cầu thành hiện thực là cái giá quá đắt, "

Tôi sững sờ: "Nhưng…"

Nhưng lần này chín người đàn ông đó xuất hiện.

Bọn họ nhấc tôi lên khỏi đám cháy.

Còn Sâm âm dương đã ch.ết

"Ồ, lần này nó thực sự khác với lần trước, bởi vì người đàn ông cuối cùng.”

“Em trai hắn ta là người đàn ông được chị cả cậu dẫn về trước đó, hắn ta là đến để trả thù cho em trai mình."

Tôi ch.ết lặng.

Đêm đó, người đàn ông tay tôi rồi đi ra sân sau với một nụ cười nhạt.

Hóa ra anh ấy đã sớm biết mình sẽ ch.ết.

"Hắn đã biết mẹ cậu luyện Sâm âm dương."

"Hắn ta đã đi chùa bái phật và cầu bình ăn."

Cô ấy đặt một mảnh giấy có màu vàng đến trước mặt tôi.

Chữ viết trên đó rất đẹp.

“Kẻ ác sẽ ch.ết, người tốt sẽ sống, nhân quả sẽ không làm tổn thương người vô tội.”

Tôi nhắm chặt mắt ngăn lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

"Bởi vì cô đã báo cho hắn ta biết."

"Cũng vì thế nên hắn đã cứu cô."

Vào đêm đầu tiên, anh ấy luôn hỏi tôi đang ở đâu, chỉ để không giết lầm tội

Toàn thân tôi lúc này đang run rẫy dữ đội cũng không kìm được nước mắt đang rơi xuống.

Đợi tôi bình tĩnh lại cô ấy mới nói:

"Tôi có thể giúp cậu hoàn thành một sở cầu."

"Có thể cứu bọn họ không?"

"Không thể! Số họ đã tận, tôi chỉ có thể giúp họ tiến vào luân hồi, nếu họ chịu tu tâm tích đức kiếp sau sẽ cả đời bình an."

"Sở cầu này, chỉ có thể cầu cho bản thân."

"Có thể giúp ta quên đi mọi thứ không.”

"Bất đầu lại."

"Được rồi."

Khi chỉ còn thấy bóng lưng của cô ấy tôi vội hét lên:

"Đợi đã! Cô tên là gì?"

"Sơ Tranh."

[[Năm năm sau]]

Trong cửa hàng nhỏ trong con hẻm sâu, Sơ Tranh ngồi chéo chân ngày bàn tiếp khách, tay trái cầm một ly sữa bắp, tay phải đang xoá nắn bộ lông mềm mại của một con mèo trắng, như tỏ ra bất mãn vì hành động của cô, nó kêu "meo... meo," hai tiếng.

"Hiện giờ cậu ấy thế nào?"

"Rất tốt!"

Người đàn ông dựa sát vào cô.

"Tranh Tranh em thật tốt! Anh muốn hôn em một chút!"

Người đàn ông này luôn tỏ ra ghen tuông khi cô giúp đỡ người khác.

"Được!"
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play