Ngô Đại Minh dẫn bọn họ đi qua đại sảnh, đi đến một khu vực triển lãm khác, chính là khu vực s.
Quả nhiên nơi này không giống với khu trước, phòng triển lãm này được trang trí lộng lẫy nguy nga, ngay cả khu nghỉ ngơi cũng có hoa viên. Những chiếc xe sang trọng trị giá hàng chục triệu xếp đầy trong phòng triển lãm, thậm chí trong có không ít phiên bản giới hạn.
Đến cả Lâm Mộng Đình hai mắt cũng sáng rực lên.
Lý Dục Thần không nghiên cứu gì về ô tô, anh chỉ cảm thấy công nghệ của những chiếc xe này rất tốt.
“Thế nào, có ưng chiếc nào không?”, Ngô Đại Minh nói đùa, giọng điệu có phần đùa cợt.
Lâm Mộng Đình không nói gì, chỉ kéo tay Lý Dục Thần nhìn ngắm một lượt.
“ô tô ở đây đều được bọn tòi đặt xưởng làm cả đấy, có những loại xe anh không đặt được ở đại lý ô tô 4S đâu. Còn có mấy con secondhand này, anh đừng thấy chúng bị sang tay mà chê, đều là hội viên của câu lạc bộ bọn tôi đổi cả đấy. Hội viên của bọn tôi đều là thiếu gia nhà tỷ phú hoặc nhà làm quan, bọn họ chơi xe cũng như chơi gái, ngàn vàng một đêm, chơi xong thì không cần
nữa. Anh xem chiếc Aventador này, cậu Ngụy của tập đoàn Vạn Hồ mua về chỉ lái một lần, chưa đi quá một cây, bạn gái nói một câu không thích là bỏ luôn. Thế nào mới gọi là giàu? Đấy là giàu đấy”.
Ngô Đại Minh tự hào giới thiệu.
Lâm Mộng Đình không dao động, cô đang suy nghĩ nên mua cho Lý Dục Thần chiếc xe như thế nào mới phù hợp với thân phận của anh.
Xe của gia chủ nhà họ Lý đương nhiên phải phô tỏ được sự cao quý, nhưng cũng không thể quá phô trương làm màu.
Những chiếc xe thế thao ở đây hiển nhiên không phù hợp.
Đi được một đoạn, Lâm Mộng Đình nhìn thấy trong một góc của phòng triển lãm có một chiếc Rolls-Royce Phantom, mắt cô sáng lên, cô cảm thấy chiếc xe này phù hợp, ra vào dinh thự nhà họ Lý là hợp lý.
“Dục Thần, em cảm thấy chiếc xe này được đấy, anh thấy thế nào?”, Lâm Mộng Đình chỉ vào hình ảnh và hỏi.
Lý Dục Thần nói: “Anh sao cũng được, em thích thì lấy chiếc này”.
Ngô Đại Minh và nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh đi theo vào đều giật mình.
Vừa rồi xem chiếc xe bảy, tám chục nghìn thì
chê đắt, vậy mà bây giờ lại vừa ý Rolls Royce?
Ngô Đại Minh nói: “Hai người biết chiếc xe này bao nhiêu không? ở cửa hàng bọn tôi phải trả một lần, không thể trả góp!”
Tiếu Trình bên cạnh nhỏ giọng nhắc: “Quản lý, cậu Âu Dương đã nói muốn mua chiếc này”.
Lâm Mộng Đình tỏ ra thất vọng: “Có người mua rồi à, thế có chiếc nào cùng kiểu không?”
“Cô Lâm, cô nói đùa rồi, chiếc xe này ở đại lý 4S cũng đã có giá mười triệu rồi, phải đặt trước một năm mới có hàng. Mà đây là phiên bản giới hạn do câu lạc bộ bọn tôi đặt riêng, chỉ có đúng một chiếc này thôi. Còn về giá cả thì cũng đắt hơn cửa hàng 4S, 12 triệu. Nếu hai người muốn thì chỉ có thể đặt trước”.
“ô, thế thì tiếc quá, bọn tôi muốn mua xe sẵn cơ”, Lâm Mộng Đình tiếc nuối.
Dường như Ngô Đại Minh đoán trước được cô sẽ nói vậy, anh ta nở nụ cười khinh miệt, nói: “Nếu cô thật sự muốn mua thì tôi có thể tự quyết định, bán chiếc xe này cho cô. Dù sao cậu Âu Dương chưa trả tiền đặt cọc, cũng chưa ký hợp đồng. Nhưng cô phải thanh toán luôn một lần, tôi cho cô nửa ngày, cô đi gom đủ tiền, trong vòng nửa ngày tiền vào tài khoản thì xe thuộc về cô, quá thời gian thì không chờ nữa”.
Nói xong, anh ta đắc ý đứng đó nhìn Lâm
Mộng Đình và Lý Dục Thần, như đang nói tôi đã cho hai người một cái cớ rồi, đi mau lên, xoay tiền đi, đừng trở lại nữa.
Lâm Mộng Đình cười hỏi: “Quản lý Ngô nói thật à?”
Tiếu Trịnh kéo nhẹ góc áo của Ngô Đại Minh, như đang nhắc nhở anh ta cậu Âu Dương không phải người dễ chọc.
Nhưng Ngô Đại Minh không để ý đến cô ta, chỉ trả lời với Lâm Mộng Đình: “Đương nhiên là thật”.
“Được, vậy nói lời thì giữ lời”.
Lâm Mộng Đình nói xong thì lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ, cô nhìn Tiểu Trịnh và nói: “Cô Trịnh, phiền cô đi quẹt thẻ giúp tôi, hợp đồng này tính vào hiệu suất bán hàng của cô”.
Thấy Lâm Mộng Đình lấy thẻ ra, Ngô Đại Minh và Tiểu Trịnh trợn tròn mắt.
Người kinh doanh ô tô hạng sang chắc chắn đều quen thuộc với loại thẻ này, họ biết rằng chỉ cần chiếc thẻ này không phải của nhặt được thì đừng nói là mua một chiếc xe, mua hẳn mười chiếc cũng dư sức.
Trong nháy mắt, Ngô Đại Minh ứa mồ hôi lạnh.
“Ấy, cô Lâm, chúng ta có thế thương lượng.
||||| Truyện đề cử:
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
được không?”, Ngô Đại Minh cảm thấy như có vật nặng đè lên lưng mình, anh ta bất giác khom lưng.
Tiểu Trịnh đứng bên cạnh nhìn chiếc thẻ Lâm Mộng Đình đưa ra, tay đã giơ ra lại không biết có nên cầm lấy không.
Lâm Mộng Đình nói với giọng hờ hững: “Đại lý xe hơi lớn thế này mà nói chuyện không giữ lời à?”
“ờm, cô Lâm, xin tha thứ cho tôi có mắt không thấy Thái Sơn. Chiếc xe này bị người khác đặt trước thật rồi, người đặt chính là cậu Âu Dương của tập đoàn Tây Châu”.
Ngô Đại Minh đành phải báo tên khách hàng.
Tập đoàn Tây châu có thể xem như xí nghiệp lớn rất có tầm ảnh hưởng ở thủ đô, Âu Dương Tĩnh là cậu ấm nổi tiếng. Chỉ cần làm ăn ở thủ đô, báo tên của bọn họ thì thường sẽ được nể mặt.
“Chẳng phải anh vừa mới nói cậu Âu Dương chưa trả tiền cọc, hai bên vẫn chưa ký hợp đồng sao?”
“A… Phải, nhưng mà…”, Ngô Đại Minh không ngờ nhắc đến Âu Dương Tĩnh rồi mà đối phương vẫn không dao động: “Nhưng mà cậu Âu Dương là hội viên cao cấp, cậu ấy nói muốn mua thì bọn
tôi phải giữ xe cho cậu ấy. Hay là thế này, tôi gọi điện hỏi cậu Âu Dương, nếu cậu ấy không lấy thì tôi bán lại cho hai người nhé”.
“Sao, bọn tôi chỉ xứng mua thứ người khác không cần nữa à?”
Lâm Mộng Đình vẫn nói năng nhã nhặn như trước, nhưng giọng nói thể hiện sự khí phách và quyết đoán có sẵn của tiếu thư nhà quyền quý.
“Mở cửa hàng kinh doanh, sao lại có chuyện đồng ý rồi lại nuốt lời? Anh đừng quên, giao ước bằng lời nói cũng là giao ước, có hiệu lực pháp lý đây. Nếu anh không bán thì tức là vi phạm hợp đồng. Tôi nhớ nghề các anh có quy định, hình như là bồi thường gấp ba, đúng không? À đúng rồi, câu lạc bộ cao cấp như các anh có phải nên bồi thườnq qấp mười khônq?”