Nhân viên bán hàng Tiểu Trịnh khá ngạc nhiên và bất lực, đi báo cáo với quản lý Ngô.
Quản lý Ngô nối trận lôi đình trong văn phòng: “Cô làm sao thế? Xe ở sảnh s mà họ mua được à? Cô nói với họ rằng sảnh s chỉ dành cho hội viên, bảo họ nộp phí hội viên trước đi đã”.
“Nhưng…”, Tiểu Trịnh hơi khó xử: “Như vậy không hay đâu, họ được bạn anh giới thiệu mà, để họ xem qua cũng được, có bao nhiêu người không phải hội viên vẫn được vào xem đấy thôi?”
“Cô…”, quản lý Ngô vô cùng tức giận: “Những người đó là ai? Là người tôi từ chối được hả? Còn họ là ai? Thôi thôi, để tôi tự nói, cô làm tôi tức chết mất, sau này đừng làm việc ở đây nữa, ngày mai tới phòng tài vụ kết toán tiền lương đi”.
Quản lý Ngô nối giận đùng đùng bước ra, Tiểu Trịnh tủi thân đáng thương bước theo sau.
Lâm Mộng Đình nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiếu Trịnh, khóe mắt dường như còn có nước là hiểu ngay có chuyện gì.
Quản lý Ngô cố nở nụ cười gượng: “Thưa hai vị, khu s là khu VIP, chỉ dành cho hội viên câu lạc bộ. Xe ở đây đều có giá mấy chục triệu tệ, chiếc rẻ nhất cũng đã năm triệu rồi. Hai người là bạn của lão Hầu, tôi đưa hai người đi xem cũng không sao, nhưng hai người không mua thì xem làm gì? Ai
cũng bận, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa được không?”
Lâm Mộng Đình cười khấy: “Ai nói chúng tôi không mua?”
Ngô Đại Minh hơi giật mình, đánh giá lại đôi trẻ trước mặt.
Làm nghề này đã nhiều năm, ai có tiền, không có tiền, giả vờ có tiền hay giả vờ không có tiền, Ngô Đại Minh đều đã gặp, nhưng hai người trẻ trước mặt này lại khiến anh ta hơi khó đoán.
Hai người ăn mặc đơn giản thoải mái, nhưng khí chất lại rất đặc biệt, khá là thoát tục, trỏng không giống người thường, nhưng cũng không giống người giàu có, Ngô Đại Minh chưa bao giờ thấy khí chất này từ nhóm con ông cháu cha ở thủ đô.
Ngô Đại Minh thật sự không quan tâm họ có mua xe hay không.
Đại lý xe Dao Quang chỉ là vỏ bọc, câu lạc bộ mới là nơi chính của các ông chủ, đối tượng họ phục vụ là hội viên những câu lạc bộ đó, chứ không phải những người bình thường đến mua xe.
Hầu như thế hệ con ông cháu cha ở thủ đô mà chơi xe đều là hội viên của câu lạc bộ, bao gồm cả mấy cậu ấm của tứ đại gia.
Vì vậy, số người khiến Ngô Đại Minh để mắt thực sự không nhiều.
Anh ta chơi trong giới ô tô, còn Hầu Thất Quý chơi trong giới đồ cổ, cả hai đều là nơi tụ tập của giới nhà giàu.
Nhưng Ngô Đại Minh ở câu lạc bộ sang trọng bậc nhất thủ đô, còn Hầu Thất Quý chỉ mở hai cửa hàng nhỏ ở Phan Gia Viên và xưởng Lưu Ly.
Xét về địa vị trong giới riêng của mình, Ngô Đại Minh còn cao hơn Hầu Thất Quý một bậc.
Hầu Thất Quý giàu có thật, nhưng vẫn chưa tới mức có thể chi hàng triệu tệ để mua một chiếc ô tô bình thường, xe của ông ta đi cũng chỉ có giá vài trăm nghìn tệ.
Trong mắt Ngô Đại Minh, người Hầu Thất Quý giới thiệu thì có thể giàu được tới mức nào? Nếu giàu thật thì ai lại đi mua xe cũ?
Nhưng trông Lâm Mộng Đình có vẻ rất nghiêm túc, điều này khiến Ngô Đại Minh cảm thấy khá khó dò.
Bán xe hay không với anh ta không quan trọng, đại lý này vài tháng không bán được xe cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu đắc tội hội viên ngầm của cáu lạc bộ thì anh ta không gánh nổi trách nhiệm.
“Thưa cô, cô tên là gì ạ?”
Bởi vì vẫn luôn là Lâm Mộng Đình lên tiếng nên Ngô Đại Minh đã coi cô là nhân vật chính. Hơn nữa nhìn khí chất của Lâm Mộng Đình, trong sự tao nhã lại có vẻ giàu sang, nếu trong hai người có một người là con ông cháu cha thì Ngô Đại Minh nghĩ người đó sẽ là Lâm Mộng Đình, còn Lý Dục Thần lại giống như trai bao ăn bám, chỉ được cái đẹp mã.
“Tôi họ Lâm”, Lâm Mộng Đình đáp.
“Nghe giọng nói có vẻ như cô Lâm không phải người thủ đô nhỉ?”, Ngô Đại Minh bắt đầu bắt chuyện, thử thăm dò Lâm Mộng Đình.
“Sao thế, tới chỗ anh mua xe còn phải kiếm tra hộ khấu à?”
“Không phải ạ”, Ngô Đại Minh cười khan: “Vừa nãy tôi cũng đã nói rồi, khu s chỉ dành cho hội viên thôi. Để trở thành hội viên, cần được hội viên cũ bảo lãnh, nếu cô tìm được hai người bạn ở thủ đô đứng ra bảo lãnh, tôi sẽ đăng ký cho cô”.
Ngô Đại Minh muốn làm rõ thân phận của họ, chỉ cần là người có chút thực lực thì sẽ không thể không có bạn ở đây.
Đương nhiên Lâm Mộng Đình hiểu ý của Ngô Đại Minh, cô đang định lên tiếng thì Lý Dục Thần đã nói: “Người ông chủ Hầu giới thiệu vẫn chưa được à?”
Lâm Mộng Đình nhịn cười, nếu lão Hầu có máu mặt đến vậy thì đâu có nhiều rắc rối như thế?
Nhưng Lý Dục Thần lại hỏi như vậy.
Ngô Đại Minh cũng cười, anh ta tự cười bản thân. Người ta vốn được H’âu Thất Quý giới thiệu thì sao có thế quen được ai khác nữa? Nếu quen được người khác lợi hại hơn Hầu Thất Quý thì còn cần Hầu Thất Quý phải giới thiệu à?
Vì vậy anh ta nói: “Thôi vậy, tôi không làm khó hai người nữa. Thế này đi, hai người dự tính khoảng bao nhiêu, tôi giới thiệu một con xe tốt cho hai người”.
Lâm Mộng Đình trả lời: “Không có dự tính”.
Ngô Đại Minh tức quá hóa cười: “Không có dự tính thì mua xe cái gì? Cô đùa tôi à?”
Lâm Mộng Đình nói: “Tôi nói không có dự tính nghĩa là không giới hạn. Mấy con xe này của anh chẳng đủ chất lượng. Xem ra đại lý của anh cũng chỉ vậy thôi, nếu không có xe ngon thì chúng tôi đi đây”.
Ngô Đại Minh rất tức giận bèn chế nhạo: “Bốc phét cũng không nhìn xem đáy là nơi nào à? Cả thủ đô này, nếu chỗ chúng tôi không có chất lượng thì những chỗ khác cũng chẳng dám nói xe nhà mình có chất lượng đâu. Thôi được rồi, nể mặt lão Hầu, tôi cho cô mở mang tầm mắt, đưa cô đến khu s xem thử!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT