“Bác sắp trăm tuổi rồi, ông trời đối xử với bác không tệ, cho bác được thấy hy vọng phục hưng của nhà họ Lý khi bác còn sống trên đời. Bác không thể, giúp gì nhiều, chỉ là có ít tiền, cùng với mạng lưới quan hệ và sức ảnh hưởng, nhân lúc bác còn sống, thì bác sẽ từ từ giao cho cháu”.

Trong lòng Lý Dục Thần ngổn ngang cảm xúc, đối mặt với ông cụ gần trắm tuổi này, anh không biết phải nói gì hơn.

“Sứ mệnh của nhà họ Lý mà bác vừa nói là sứ mệnh gì?", anh hỏi.

Lý Ngôn Thành nhìn Lý Dục Thần, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nhà họ Lý chúng ta là thế gia đứng đầu Hoa Hạ, cháu có biết không?”

Lý Dục Thần lắc đầu, nói: “Cháu chỉ nghe nói đến thế gia số một thủ đố”.

Lý Ngôn Thành cười nói: "Mở đầu của Bách Gia Tính, Triệu Tiền Tôn Lý, Lý đứng hàng thứ tư, ấy là bởi vì trong Bách Gia Tính xuất hiện ở thời Bắc Tống, khi ấy Triệu Tống ở phương bắc, chiếm lĩnh Trung Nguyên, Tiền Thị ở phía nam, xưng bá Ngô Việt. Nếu Trầm Dòng Họ ra đời vào thời Đường, vậy thì Lý phải xếp đầu”.

Lý Dục Thần kinh ngạc: “Ý của bác là, nhà họ Lý chúng ta là hậu duệ Lý Đường?"

Lý Ngôn Thành gật đầu, trên khuôn mặt của ông cụ hiện lên vẻ kiêu hãnh: "Chúng ta chính là con cháu Lý Đường, thế gia nghìn năm, truyền thừa chưa bao giờ đứt đoạn”.

Lý Dục Thần không hề cảm thấy việc này có gì đáng đẻ tự hào, hậu duệ Lý Đường có hàng nghìn hàng vạn, chỉ căn họ Lý thì đều dám nói mình là con cháu của Lý Thế Dân, có nhà ai không viết tên người nổi danh nhất trong dòng họ lên trang đầu tiên của gia phả.

Dường như Lý Ngôn Thành đoán được anh đang nghĩ gì, ông cụ cười nói: “Hậu duệ Lý Đường có hàng nghìn hàng vạn, nhưng người có thể gánh vác sứ mệnh chỉ có chúng ta thôi”

“Rốt cuộc là sứ mệnh gì?"

“Sứ mệnh..", Lý Ngôn Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt cụ xuyên qua màn đêm, nhìn vẽ phía không trung đen ngòm: “Nhà họ Lý vẫn luôn trông giữ một món đồ, và đang bảo vệ một bí mật.

“Món đồ gì, bí mật gì?"

“Món đồ ấy tượng trưng cho quyền lực vô thượng, có được nó là có thể nắm giữ cả thiên hạ!”

“Cả thiên hạ?”

Lý Dục Thần cảm thấy khó tin. Từ nhỏ anh đã đến Thiên Đô, các phương diện vương triều quốc gia, kinh tế chính trị anh chỉ là gà mờ, nhưng anh cũng biết, xã hội hiện đại không phải là vương triều nhất thống thời xưa, không có chỗ nào cho hoàng quyền, từ đâu ra “thiên hạ”?

Trên mặt Lý Ngôn Thành hiện lên vẻ sỉ mê, như về tới vương triều Lý Đường mở mang bờ cõi, muôn nước lạy chầu thuở xưa.

“Cháu biết quyền lực từ đâu mà có không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play