Nguyễn Hướng Đông vốn đã thành người ngoài cuộc, nghe Mã Sơn nhắc đến tên mình, trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm động.

Ông ta biết, nếu không có Mã Sơn thì mặt mũi của mình còn chưa đủ để cho Hà Quảng Chí đi cùng đến Hào Giang chơi.

Thế là Mã Sơn và Nguyễn Hướng Đông đi theo Hà Quảng Chí đến Hào Giang.

Nhìn bọn họ rời đi, Lý Dục Thăn bất giác nở nụ cười. Anh không chỉ bảo Mã Sơn đi thăm dò, mà anh còn có ý muốn giúp anh em nhà mình.

Mã Sơn vừa đi là anh lập tức lấy điện thoại di động ra, nhản tin cho Tra Na Lệ: Cô đến Hào Giang gặp anh em của tôi là Mã Sơn trước, ngày mai chúng ta xuất phát đi Tam Giác Vàng.

Lý Dục Thần không biết Tra Na Lệ ở đâu, liệu đã đi đến Hào Giang chưa, anh cũng chỉ gửi tin nhắn mà thôi, bọn họ có duyên phận hay không thì phải xem ý trời

Không được thì mai đi Tam Giác Vàng lại tạo thêm cơ hội cho hai người họ.

Sau đó, Lý Dục Thần ngồi lên chiếc xe Rolls-Royce của Lý Ngôn Thành đến khu biệt thự cao cấp của nhà họ Lý ở vịnh Nước Sâu.

Bỏ tất cả phú thương của Hương Giang lại trong phòng, hai mặt nhìn nhau, như bừng tỉnh khỏi con mơ, đều không dám tin tưởng chuyện vừa mới xảy ra.

Lý Ngôn Thành mời Lý Dục Thần vào thư phòng của mình.

“Tùy ý ngồi đi, cứ xem đây là nhà của mình”.

Thái độ của Lý Ngôn Thành hết sức hiền hòa, vẻ mặt hiền từ, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần như ánh mắt của trưởng bối đang nhìn con cháu trong nhà.

Nhưng Lý Dục Thần cử cảm thấy là lạ, đột nhiên có thêm một ông cụ làm chú bác, hơn nữa còn là người giàu nhất Hương Giang nổi danh cả nước, bảo anh gọi một tiếng "bác”, quả thực khiến anh khó mở miệng.

“Sao thế, vẫn còn cảm thấy mất tự nhiên, không tự nhiên được à?”, Lý Ngôn Thành cười ha ha, ông cụ ngồi xuống mép giường, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nói: “Có người nói cả cái Hương Giang này đều là của bác, hahaha, bác làm gì có lợi hại đến thế! Thật ra bác giàu có được như thế giờ đều là nhờ sự giúp đỡ trong âm thầm của nhà họ Lý ở thủ đô. Vì thế tất cả những gì bác có được hiện nay, bao gồm cả căn nhà này, cá ghế hay sàn nhà này, thật ra đều là của nhà họ Lý. Cháu biết nhà họ Lý bác nói là có ý gì đấy",

Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Những thứ này đều là do bác cố gắng làm ăn mà có được, gia tộc là gia tộc, cá nhân là cá nhân, không thể nói nhập làm một được”.

Lý Ngôn Thành thở dài, nói: “Thế nên cháu không coi bác như người nhà! Không sao, bác biết chuyện này cần thời gian để thích ứng. Cháu cũng không cần nghĩ nhiều, phần cho con cái, bác đã để dành cả rồi. Còn lại đều là của cháu, cháu có thể cầm lấy bất cứ lúc nào mình muốn.

Lý Dục Thần đang định lên tiếng thì Lý Ngôn Thành giơ tay ngăn anh lại: "Bác biết cháu có bản lĩnh, nhưng chấn hưng nhà họ Lý không phải một việc dễ dàng. Nhà họ Lý gặp tai hoa ngập đầu, không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng có thể vực dậy, ấy đều là bởi vì con cháu nhà họ Lý như chúng ta vĩnh viễn đồng lòng".

"Đừng thấy bác làm nhà giàu nhất mấy năm rồi, nhưng tài sản trong tay bác chẳng là gì so với với thế gia quyền quý cả. Muốn chấn hưng nhà họ Lý, chút tiền ấy của bác cũng chỉ như muối bỏ bể, tiền chưa bao giờ xếp ở vị trí thứ nhất”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play