Mã Sơn cảm thấy Nguyễn Hướng Đông coi trọng nghĩa khí, nhưng hầu hết mọi người tại đó lại thấy Nguyễn Hướng Đông hồ đồ.
Bất kể nhà họ Lý Thủ đô quả thật có thực lực hay không, Mã Sơn biết đánh nhau thế nào, thì nơi này vẫn là Hương Giang. Ở tại Hương Giang mà đấu với nhà họ Lý Hương Giang, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.
Cậu chủ nhà họ Hoäc - Hoắc Chấn Đông không để cho bảo vệ trong sân ra tay, bởi vì anh ta đã nhìn ra, trước mặt Mã Sơn, những người bảo vệ này còn không bằng đám cùi bắp.
Nhà họ Hoắc có quan hệ tương đối sâu với trong nội địa, cũng có hiểu biết với hào môn ở Thủ đô. Anh ta biết bốn gia tộc lớn Thủ đô tuyệt đối không chỉ có cái danh hão, cậu Lý này có thể chiếm được một vị trí ở Thủ đô, lại một mình đi tới Hương Giang, nhất định là có điều dựa vào.
Trước khi chưa thăm dò chỉ tiết của Lý Dục Thần, Hoắc Chấn Đông không muốn để nhà họ Hoắc bị cuốn vào. Còn việc Lý Thừa Bình bị đánh ở đây, nhà họ Lý tựsẽ đòi lại trận đòn này. Nếu nhà họ Lý không đòi được, thì lại càng không thể trách anh ta khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng Hoắc thiếu gia tỉnh táo, không có nghĩa là những người khác cũng tỉnh táo.
Người như bà Ngô muốn nịnh bợ nhà họ Lý nhiều vô kể, bọn họ chỉ muốn ngay lập tức xông lên tặng cho Mã Sơn mấy cái bạt tai, giúp cậu chủ Lý xả cơn giận này.
Đáng tiếc đại đa số người chỉ có thể giống bà Ngô, nhiều lắm là mảng vài câu, quạt chút gió châm chút lửa, chờ xem trò hay.
Nhưng cơ hội kết giao nhà họ Lý tốt như vậy, luôn có người sẽ không bỏ qua.
Bồng có người cao giọng nói: "Đã bảo là người trong đất liền không có tố chất, quả nhiên là không có tố chất. Tưởng mình học chút da lông là vô địch thiên hạ? Cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào, đây là Hương Giang đấy! Không phải là chỗ để đô trong nước. nhà quê chúng mày giương oai!"
Người nói chuyện là một phụ nữ, nhưng không phải là bà Ngô. Bà Ngô không có can đảm như vậy.
Nguyễn Hướng Đông vừa thấy người phụ nữ này đứng ra liền nhíu mày.
Ông ta đương nhiên nhận biết cô ta. Cô ta là Lương Phượng Như, cũng xem như người nổi tiếng tại Hương Giang, lăn lộn trong cả hai giới chính - thương, rất có chính kiến riêng, là một người phụ nữ có dã tâm chính trị.
Đứng ra vào thời điểm này, rất rõ ràng, cô ta muốn kết giao với nhà họ Lý, vớt vốn liếng chính trị. Tham gia chính trường tại Hương Giang, không có mấy gia tộc Lý, Hoắc, Quách, Uông ủng hộ, ghế không thế ngồi vững được.
Nguyễn Hướng Đông biết người phụ nữ này rất khó đối phó, thích nhất việc nhỏ hóa việc lớn, việc lớn hóa không thể cứu vãn, thuộc loại người không có việc thì đi gây chuyện.
Lương Phượng Như bước vào trong sân, nói với Lý Thừa Bình: "Lý thiếu gia, loại đồ nhà quê này nào cần đến Lý đại thiếu gia ra tay, nếu ngài không chê tôi bao biện làm thay, thì giao cho tôi đi."
Cô ta không chờ Lý Thừa Bình đồng ý, đã quay về phía Lý Dục Thần và Mã Sơn, cười lạnh nói: "Hiện tại tôi cho các người một cơ hội, quỳ xuống dập đầu nhận sai với Lý thiếu gia, sau đó cút ra khỏi Hương Giang, chạy về đất liền đi. Bằng không thì...”
Cô ta còn chưa nói xong, một cái tát mạnh liên đập vào mặt cô ta.
Thân thể người phụ nữ bay lên, quay người bảy trăm hai mươi độ trên không trung, rồi rơi bùm xuống đất.
Lại nhìn vào khuôn mặt cô ta, đã hoàn toàn biến dạng, độn cằm rơi ra, răng hổng mất một chiếc, nửa bên mặt sưng lên như đầu heo.
Mã Sơn run tay, hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó, ông đây phiền nhất loại đàn bà ba la bô lô này!"
Một tát này, mọi người bị đánh đến hồ đồ.
Những cuộc tụ họp của người nổi tiếng, xã hội thượng lưu như này, từ trước đến nay chưa từng thấy ai đánh phụ nữ trước mặt bàn dân thiên hạ.
Tên này không nói võ đức!
Lý Thừa Bình chỉ vào Mã Sơn, phẫn nộ nói:" Mày đánh phụ nữ thì tính cái thá gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT