Người của nhà họ Lý đỡ Lý Thừa Bình lên.

Đám vệ sĩ nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, chỉ còn chờ Lý Thừa Bình ra lệnh một tiếng sẽ xé anh thành từng mảnh nhỏ.

Lý Thừa Bình lau khóe miệng, phát hiện trên tay đều là máu. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn anh ta bị người khác đánh chảy máu.

Trước mặt nhiều người như vậy, một loại cảm giác nhục nhã chưa bao giờ có xông lên đầu, cơn giận lập tức vọt vào đầu óc anh ta, khiến anh ta mất đi lý trí.

"Đánh cho tôi! Đánh chết cậu ta!”

Đám vệ sĩ của anh ta đều giống như chó điên mất xích, thi nhau nhào về phía Lý Dục Thần.

Mã Sơn đã sớm chuẩn bị, bước xa vọt tới trước người Lý Dục Thần. “Đám lâu la này, cứ giao cho anh đi”, anh ấy nói với Lý Dục Thần. Nói xong liền tung ra mấy quyền, đánh ngã tất cả vệ sĩ của nhà họ Lý.

"Chỉ thế thôi sao?", Mã Sơn cười nhạo nói: "Đám vệ sĩ nhà cậu còn không cường tráng lì đòn bằng đám người trong quán mạt chược của chúng tôi!"

Lý Dục Thần suýt nữa bật cười.

Đám người trong quán mạt của chị Mai sao chỉ có mỗi cường tráng lì đòn được!

Xung quanh lại rơi vào sự yên lặng lần nữa khiến đám người Hương Giang vô cùng khó chịu.

Rất nhiều người đều nghĩ mãi mà không rõ, nhà họ Lý có tiền như vậy, làm sao lại không mời mấy vệ sĩ lợi hại hơn một chút chứ?

Nhưng người của đám gia tộc họ Hoắc, Quách, Uông đều không hẹn mà cùng nhíu mày.

Trong lòng bọn họ biết rất rõ ràng thực lực đám vệ sĩ của Lý Thừa Bình không có khả năng thua kém gì đám người bên cạnh mình.

Thiếu gia nhà họ Hoäc - Hoäc Chấn Đông nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Bảo đám bảo vệ ở đây đều không cần hành động gì".

"Cậu Hoắc, có phải là không tốt lắm hay không? Nhà họ Lý bên kia..."

"Nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào?", Hoắc Chấn Đông hỏi.

Người đứng bên cạnh anh ta lập tức hiểu ý: "Tôi hiểu rồi".

Nguyễn Hướng Đông vô cùng bất ngờ với công phu của Mã Sơn, giống như: được nhìn thấy phong thái của Lý Tiểu Long, nhưng mà sầu lo trong mắt lại càng

sâu hơn.

Lý Thừa Bình không nghĩ tới chỉ trong một cái nháy mắt, tất cả thuộc hạ của mình đều đã nằm trên đất.

Anh ta chỉ vào Mã Sơn và Lý Dục Thần: "Mấy người có biết đắc tội nhà họ Lý tôi sẽ có hậu quả gì không?”

Lý Dục Thần lạnh lùng nói: "Nếu không phải anh cũng họ Lý, một cước vừa

rồi đã đá anh vào trong biển rồi".

Không biết vì cái gì, Lý Thừa Bình cảm thấy lạnh cả người, giống như thật sự chìm vào đáy biển.

"Cậu... Mấy người có dũng khí! Cậu cứ chờ đó cho tôi!"

Lý Thừa Bình lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện. Lý Dục Thần cũng không ngăn cản.

Anh biết, chuyện ngày hôm nay đã bắt đầu sẽ không thể dễ dàng kết thúc. Hoặc là không đánh, nếu đã đánh thì phải đánh đến khi người ta phục thì thôi.

Khi đến Hương Giang, anh đã sớm ngờ tới sẽ có cục diện như vậy, chỉ là không nghĩ tới vừa tới ngày thứ hai đã gặp.

Vậy cũng tốt, cứ để nhà họ Lý ở Hương Giang chịu phục, tránh khỏi về sau nói đến nhà họ Lý còn phải phân chia ra nam với bắc.

Hơn nữa cũng tiện dọa sợ đám hào môn ở Hương Giang, miễn cho về sau lại xuất hiện chuyện phiền toái như vậy.

Cái này gọi là đánh một quyền cho xong, đỡ phải đánh thêm trăm quyền. "Alô, anh à, em bị người ta đánh..."

Lý Thừa Bình nói chuyện điện thoại xong, trong nháy mắt đã có lực lượng, đứng thẳng người lên, trong ánh mắt hiện ra một sát khí hung ác, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Nhóc con, có gan thì đừng chạy!"

Lý Dục Thần đương nhiên sẽ không chạy. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

"Hai người kia còn không đi, là bị ngốc sao? Thật sự cho rằng mình rất biết đánh nhau? Lát nữa Lý Cửu An tới, bọn họ nhất định phải chết!"

Lý Cửu An chính là anh trai của Lý Thừa Bình, là người xuất sắc nhất và có thực lực nhất trong đám người đời thứ ba nhà họ Lý, cũng là đứa cháu mà Lý Ngôn Thành coi trọng nhất.

Nguyễn Hướng Đông biết Lý Cửu An lợi hại, tên này có can đảm giết người thật. Hơn nữa bên cạnh Lý Cửu An có một vệ sĩ rất lợi hại, tên là Miêu Nhẫn Đức, là thủ lĩnh của Nam Quyền.

Nguyễn Hướng Đông lo lắng chuyện này đã xảy ra là không thể ngăn cản, liền đi lên, nói với Lý Thừa Bình: "Cậu Thừa Bình, chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm, sau này Nguyễn Hướng Đông tôi sẽ đến nhà xin lỗi sau”.

Đánh Lý Thừa Bình, hai bên đã không có khả năng hoà giải. Nguyễn Hướng Đông chỉ có thể nghĩ biện pháp đưa Lý Dục Thần và Mã Sơn rời đi trước, chỉ cần tránh được một trận xung đột, mấy chuyện trước mắt này, về sau sẽ có biện pháp hòa giải, cùng lắm thì cược cái mặt già này đi tìm Lý Ngôn Thành hoặc là Lý Triệu Phong xin lỗi là được.

Nếu như Lý Cửu An tới, hai bên đều không hòa giải được, đấu đá tiếp, vậy sẽ thật sự có khả năng mất mạng.

Lý Thừa Bình giận dữ, mắng: "Họ Nguyễn, ông là cái thá gì? Có gan thì ông cứ đi, trừ khi ông cút ra khỏi Hương Giang, nếu không để tôi gặp lại ông, tôi sẽ đánh gãy chân của ông, để nửa đời sau ông phải quỳ gối ở công viên Cửu Long ăn xin!"

Nguyễn Hướng Đông nhíu mày, không cãi lại, chỉ là trong lòng cảm thán mình đúng là đã già rồi.

Ông ta quay người nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, chúng ta đi trước đi".

Lý Dục Thần khoát tay: "Không cần. Tôi sẽ ở chỗ này chờ, xem nhà họ Lý của anh ta ở Hương Giang có nhân vật hào kiệt gì, lá cờ họ Lý này rốt cuộc nên cắm ở Hương Giang, hay là cắm ở thủ đô! Nguyễn gia, ông là người Hương Giang, tôi không muốn để cho ông rơi vào thế khó, ông đi về trước đi, chuyện nơi đây, tôi tự sẽ xử lý".

Nguyễn Hướng Đông trừng mắt, hơi giận dữ nói: "Cậu nghĩ tôi là loại người gì? Cậu là do tôi đưa tới, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi! Nguyễn Hướng Đông tôi không có bản lĩnh lớn, nhưng biết cái gọi là nghĩa. Hôm nay cho dù có phải hạ đao, cũng nên để tôi thay cậu chịu mấy đao trước!"

Mã Sơn vốn ý hợp tâm đầu với Nguyễn Hướng Đông, nghe thấy ông ta nói như vậy thì giơ ngón cái lên nói: "Trượng nghĩa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play