Hai người đứng bên cạnh chiếc xe ôm nhau một lúc lâu, Tiêu Y Nhân mới mở miệng nói: "Được rồi anh Phong, thời gian không còn sớm, anh về sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Diệp Phong khẽ gật đầu rồi nói: "Hay em cùng trở về với tôi đi?"
Tiêu Y Nhân nghe Diệp Phong nói vậy thì gương mặt xinh đẹp lại đỏ lên: "Anh Phong, anh thật là hư hỏng, một bụng suy nghĩ xấu xa."
"???".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Diệp Phong vô tội nhìn Tiêu Y Nhân và nói: "Tôi hư hỏng chỗ nào?” "Hừ. Tiêu Y Nhân khẽ hừ một tiếng: "Đừng tưởng rằng người ta không biết anh có tâm tư gì, anh dẫn người ta về nhà không phải là muốn làm chuyện xấu sao?"
Diệp Phong kêu oan: "Oan uổng quá, Diệp Phong này thề với trời là xưa nay chưa từng nghĩ như vậy."
"Vậy anh muốn làm gì?"
Diệp Phong trả lời: "Tôi chỉ lo lắng cho an toàn của em, tôi sợ Kim Lăng Vương sẽ ra tay, em về Hồ Tâm Cư với tôi đi, tôi có thể bảo vệ cho em."
Tiêu Y Nhân đỏ mặt cười một tiếng: "Hóa ra là vậy, xin lỗi anh Phong, trách oan anh rồi."
Diệp Phong cười cười nói: "Thật là, em nghĩ tôi là người như thế nào vậy?"
Lời nói của Diệp Phong đều là lời thật lòng, hắn muốn dẫn Tiêu Y Nhân về Hồ Tâm Cư chỉ vì muốn bảo vệ cô, tuyệt đối không phải muốn làm chuyện xấu.
Khu khụ... "Được thôi anh Phong ~ là lỗi của em." Diệp Phong hỏi tiếp: "Vậy em nghĩ thế nào, muốn trở về cùng tôi không?"
"Hôm nay không đi được." Tiêu Y Nhân lắc đầu: "Dù sao bà nội còn đang ở nhà, em cũng không yên lòng."
"Nhưng anh Phong yên tâm, em sẽ bảo vệ tốt cho mình!"
"Được thôi." Diệp Phong vuốt vuốt đầu Tiêu Y Nhân và nói: "Ngày mốt là sinh nhật của Kim Lăng Vương, đợi chút nữa anh sẽ cho người đến xung quanh Tiêu gia để trông coi, em an tâm nghỉ ngơi đi."
Bây giờ hai người Lãnh Huyết, Truy Mệnh vẫn còn ở Giang Thành, bọn họ là chiến tướng cao cấp nhất dưới tay Diệp Phong, có bọn họ ở đây thì hắn không cần lo lắng.
Trừ hai người họ ra thì thực lực của Thanh Loan Hồng Yên cũng không yếu, có thể một mình đảm đương một phía.
"Anh Phong..." Nghe hắn nói như thế, trong mắt Tiêu Y Nhân tràn đầy vẻ ái mộ.
Diệp Phong suy nghĩ quá chu đáo, kỳ thật cô ấy cũng lo lắng vấn đề này, mặc dù Tiêu gia có cao thủ, nhưng cao thủ của Kim Lăng Vương phủ có thực lực càng mạnh, nếu như Kim Lăng Vương muốn đánh tới thì sợ là Tiêu gia rất khó chống cự.
Nhưng Diệp Phong lại mang đến cho cô ấy cảm giác rất an tâm.
"Cảm ơn anh Phong!"
Tiêu Y Nhân lại nhào vào lòng Diệp Phong.
Diệp Phong rời khỏi Tiêu gia rồi trở lại Hồ Tâm Cư, hiện tại hắn rất phiền. Hai vị hôn thê của hắn: Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân.
Tô Khuynh Thành rất tốt, vóc người đẹp, nhan sắc cao, tính cách tốt, càng không cần phải nói cô còn là Băng Hoàng Phượng Thể trong truyền thuyết!
Tiêu Y Nhân cũng rất tốt, thân hình nhan sắc đều tương xứng với Tô Khuynh Thành, tính cách cũng rất đặc biệt!
Hai vị hôn thê đều rất tốt, nếu ép Diệp Phong chọn một trong hai người thì hắn chỉ cảm thấy nhức đầu, căn bản không biết phải chọn thế nào!
Mấu chốt là hắn có bảy vị hôn thê, lúc này vừa gặp có hai, năm người còn lại chưa gặp mặt, lỡ họ cũng rất tốt...
Con mẹ nó... Muốn làm khó chết người ta sao?
Từ nhỏ đến lớn Diệp Phong ghét nhất là lựa chọn, sắp bộc phát chứng ám ảnh cưỡng chế rồi.
Diệp Phong nhịn không được mà lầu bầu: Đại sư nương và nhị sư nương cũng thật là, không thể làm chuyện con người nên làm hay sao?