“A....."

“Im đi đừng kêu nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm”

“Tôi không thèmỊ”

“Vậy cô muốn gì?”

Trên chiếc giường xa hoa trong khách sạn 5 sao Giang Thành, Diệp Phong đưa tay nắm căm mỹ nhân đối diện hắn. Đây phải nói là tuyệt sắc mỹ nữ, thân hình hoàn hảo, nước da tuyết trắng, mái tóc đen nhánh buông xuống như một dòng thác đổ.

Đôi môi đỏ mọng gợi cảm lại thêm cơ thể quyến rũ, vừa yêu kiều vừa quyến rũ mê hoặc lòng người. Lúc này cô ta chỉ mặc một đôi tất mỏng đen làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, một người được ngắm mỹ nhân nhiều như Diệp Phong còn phải nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Mỹ nhân hất tay Diệp Phong ra, sắc mặt đỏ ửng nói: “Ta muốn làm thêm lần nữa.”

“???”

Diệp Phong sửng sốt: “Cô không đi theo kịch bản hả?” “Nhanh lên, sắp hết giờ rồi.” Mỹ nữ thúc giục.

“Tôi từ chối, đã làm cả đêm rồi còn thêm gì nữa” Diệp Phong lắc đầu.

Nghe thấy thế mỹ nhân bĩu môi khinh bỉ. “Chỉ vậy thôi? Anh có được không vậy, cún con.”

Chỉ vậy thôi? Cún con? Diệp Phong cảm thấy mình vừa bị hạ nhục.

Hắn là chiến thần Bắc Vực, được người đời tôn làm “Vũ Khúc tinh quân”, một mình hắn có thể đánh bại vạn quân địch. Mười năm năm trước, đại sư nương giúp hắn thay một đôi thận Kỳ Lân cực hiếm, máu chảy trong người hắn cũng đã biến thành máu Kỳ Lân.

Vậy mà bây giờ bị một người phụ nữ gọi là cún con? Còn có thể nhịn được sao? Ai nhịn được thì nhịn chứ Diệp Phong hắn không nhịn nổi.

“Tại cô đùa với lửa nhé” Mắt Diệp Phong tối sầm lại, hắn dùng vẻ mặt hung hăng nhìn mỹ nhân trước mặt.

Mỹ nhân hừ một tiếng: “Đúng rồi còn gì, nếu không ngươi chứng minh xem nào.”

“Mẹ kiếp.” Diệp Phong mắng một tiếng.

Hắn tức giận chuẩn bị cho tiểu yêu tinh này biết thế nào là sự lợi hại của chiến thần Bắc Vực.

Đúng lúc này điện thoại của mỹ nhân chợt kêu lên. “Đợi chút, tôi có điện thoại.”

Mỹ nhân đẩy Diệp Phong ra đưa tay với lấy chiếc điện thoại.

“Con ranh kia chạy đi đâu đấy hả, mấy giờ rồi, xe hoa nhà họ Vương đỗ ở cổng rồi đây này!”

Đầu bên kia của điện thoại truyền tới tiếng măng chửi của phụ nữ.

Nghe thấy thế biểu cảm trên mặt mỹ nhân cực kỳ không vui, cô phiền chán đáp: “Biết rồi, con về đây.”

Giọng phụ nữ đầu bên kia vẫn tiếp tục: “Lập tức về ngay!” Mỹ nhân không nói gì chỉ ấn nút tắt.

Diệp Phong hỏi: “Ai gọi vậy?”

Mỹ nhân chỉ lạnh lùng đáp: “Mẹ tôi.”

“Có việc gì sao?”

“Ờ, hôm nay tôi kết hôn.” Mỹ nhân gật đầu nói.

“Cô kết hôn?” Bây giờ tới Diệp Phong sửng sốt.

Hay thật, người phụ nữ này thật không đơn giản, hôm nay kết hôn mà hôm qua còn theo mình tới khách sạn?

Mà chuyện quan trọng đó là Diệp Phong nhìn thấy một vệt đỏ trên giường, vậy đối phương là...... chưa thất thân. Chuyện này thật /thích.

Diệp Phong cũng không biết trong đầu mỹ nhân này đang nghĩ cái gì, trước khi kết hôn lại còn đi khách sạn với người đàn ông khách. Hơn nữa còn là một người xa lạ mới gặp lần đầu như Diệp Phong.

“Không làm tiếp hả?” Diệp Phong năm trên giường nhìn cô ta.

“Đợi lần sau có cơ hội nhé.”

Mỹ nhân rũ bỏ vẻ quyến rũ lúc trên giường trở thành bộ dạng lạnh lùng xa cách.

“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, 2 vạn tệ này anh cầm đi bồi bổ cơ thể đi, sau này đừng tìm tôi nữa” Nói xong câu này mỹ nhân quay lưng đi thẳng.

“2 vạn tệ?” Diệp Phong liếc nhìn tờ tiền, mặt hắn trở nên đen xì, cô ta có biết cô ta vừa được cùng chiến thần Bắc Vực lên giường không vậy.

Nhìn bóng lưng rời đi của mỹ nhân Diệp Phong đưa tay lên vuốt mặt, sao hắn có cảm giác bản thân đang nằm mơ. Vừa từ chiến trường quay lại đã gặp ngay chuyện này.

Hắn là một chiến thần Bắc Vực, bị một người phụ nữ lạ chưng dụng suốt một đêm. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn trở thành đề dài nóng cho cả khu phía Bắc này!

Sau khi mỹ nhân rời đi trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Phong. Hắn cũng chả có thời gian nghĩ nhiều vì hôm nay hắn rất bận.

Diệp Phong mặc quần áo xong lấy từ trong túi ra một bảy bức thư giới thiệu. Bảy bức thư này do đại sư nương và nhị sư nương cho hắn. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn quay lại chốn hồng trần này.

Ngoài ra hắn còn bốn sư tỷ xinh đẹp tuyệt trần, và tam sư nương thích du ngoạn thế gian. Đại sư nương và nhị sư nương bảo Diệp Phong xuống núi không được làm phiền bốn vị sư tỷ, hơn nữa trong 7 bức thư giới thiệu này phải tìm được một người làm vợ.

Diệp Phong dự định dựa vào tên và địa chỉ trong bảy bức thư đến gặp mấy vị hôn thê này xem thế nào. Sau đó sẽ tới tìm bốn vị sư tỷ và tam sư nương.

Có thể nói bốn sư tỷ và tam sư nương là những nữ nhân có dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Đặc biệt là tam sư nương, lấy mỹ nhân trong thiên hạ này so sánh khó ai sánh được với tam sư nương.

“Đại sư nương và nhị sư nương cũng thật là, tam sư nương và bốn sư tỷ xinh đẹp như vậy, còn bắt ta đi tìm vị hôn phu làm gì nữa?”

Diệp Phong lẩm bẩm: “Phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đạo lý này chả nhẽ không hiểu.”

Diệp Phong có ba vị sư nương nhưng lại không có sư phụ. Ba sư nương này là do cha Diệp Phong sắp xếp. Không cho hắn gọi là sư phụ mà chỉ được gọi là sư nương. Diệp Phong từ nhỏ đã theo ba sư nương tu luyện, có thể nói thân thể tư chất phi phàm.

Cốc cốc cốc. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Diệp Phong nói.

Một nam một nữ, tướng mạo hơn người từ từ đi vào. Hai người nhìn thấy Diệp Phong đều đồng loạt lên tiếng: “Lão đại, kiểm tra xong rồi, Tô Khuynh Thành giám đốc của tập toàn Tô Thị, 21 tuổi.”

Hai người này là thuộc hạ đắc lực của Diệp Phong, nam có biệt danh là Lãnh Huyết, nữ có biệt danh là Truy Mệnh.

“Giám đốc?”

Diệp Phong híp mắt lại: “Được, ta sẽ đến gặp cô ta đầu tiên.

“Nhưng....." Lãnh Huyết ngập ngừng, hình như có chuyện khó nói.

“Nhưng sao?”

Lãnh Huyết đáp: “Nhưng hôm nay là ngày kết hôn của Tô Khuynh Thành và thiếu gia nhà họ Vương.”

“Kết hôn?” Diệp Phong cau mày: “Vậy thì thôi, coi như bớt đi một bức thư giới thiệu.”

Phải đi gặp hết bảy vị hôn thê trong bảy bức thư này cũng là một chuyện khiến Diệp Phong đau đầu.

Lãnh Huyết gật đầu nói: “Thuộc hạ đi điều tra người trong lá thư sau.”

“Được” Nói xong Diệp Phong xé bức thư giới thiệu có tên Tô Khuynh Thành làm hai nửa. Có điều vừa xé xong hắn lại cảm

thấy có gì đó không đúng.

Hắn lập tức hỏi lại: “Lãnh Huyết, ngươi nói Tô Khuynh Thành lấy ai?”

“Nhà họ Vương Giang Thành” Truy Mệnh đáp.

“Nhà họ Vương?”

Diệp Phong nghe thấy cái tên này thì híp mắt lại: “Sao lại khéo thế nhỉ? Người phụ nữ vừa cùng ta lên giường hình như hôm nay cũng gả cho con nhà họ Vương.”

Sau một hồi suy nghĩ Diệp Phong bỗng nói: “Bây giờ cứ đi nhà họ Vương một chuyến đã!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play