Xuyên Đến Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Phá Sản

Chương 2: Ngươi thơm quá


7 tháng

trướctiếp

Những lời này của Đường Tự vừa ra, Bùi Hành Vũ vẫn luôn cúi đầu ăn cơm rốt cuộc ngẩng lên, nhìn về phía cậu.

Đường Tự cuối cùng cũng thấy rõ mặt bùi Hành Vũ.

Bùi Hành Vũ  có ngũ quan lạnh lùng thâm thúy, đôi mắt sâu thẳm như hồ băng ngàn năm không thấy sóng gợn. Mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhấp, thoạt nhìn có chút lạnh lùng. Hắn hơi ngẩng đầu làm lộ ra đường cong duyên dáng của cằm.

Nhưng Đường Tự không có nhiều khái niệm với vẻ ngoài của con người nên không hình dung được Bùi Hành Vũ lớn lên đẹp hay xấu, chỉ cảm thấy hắn nhìn khá thoải mái.

Cậu tu hành hàng ngàn năm trong núi nên số lượng loài người mà cậu gặp có thể đếm trong bàn tay, thậm chí bởi vì điểm đặc thù của bản thể, phần lớn thời gian cậu đều tránh xa con người.

Đương nhiên, nguyên thân làm con người 23 năm sẽ có thẩm mỹ quan của bản thân, Đường Tự kế thừa ký ức tất nhiên sẽ kế thừa cả thẩm mỹ quan của “Đường Tự”. Nhưng trong trí nhớ, nguyên thân vẫn luôn mang cảm giác sợ hãi đối với Bùi Hành Vũ. Trong ý thức chủ quan đã bị pha thêm nỗi sợ, “Đường Tự” nhớ đến gương mặt của Bùi Hành Vũ là dữ tợn, luôn không dám nhìn thẳng.  

Vì thế, trong lòng Đường Tự lúc này liền thành lập 1 công thức: Bùi Hành Vũ=gương mặt dữ tợn=xấu.

Hơn nữa vì công thức này vẫn quán triệt đến sau này, cho nên một đoạn thời gian rất dài Đường Tự vẫn luôn tự hỏi: Vì sao loài người lớn lên xấu như nhau vậy? 

Bởi vậy trong khoảng thời gian rất dài đó Đường Tự không thấy một ai có thể đẹp hơn so với Bùi Hành Vũ.

Quay lại chuyện chính.

Đường Tự hoàn hồn sau khi bị giá trị nhan sắc của Bùi Hành Vụ đánh sâu vào, lần nữa cùng hắn cường điệu:”Đây đều là đồ gia truyền, chờ lát nữa phải cất giấu hết đi.”

Tầm mắt của Bùi Hành Vũ đảo qua bộ đồ ăn bằng vàng lấp lánh trên bàn bếp, sau đó nhìn Đường Tự, ánh mắt trở nên thâm sâu.

Hầu kết của hắn lăn lên xuống một chút, không chút biến sắc trả lời:”Được, tôi biết rồi”

Sau khi Bùi Hành Vũ phố hợp, Đường Tự chuyển hướng sang Đường Tuân:”Anh trai, thật là ngại quá, trong chốc lát không tìm được ly nước thường để đựng nước, hay là anh lại nhịn một chút?”

Đường Tuân:...........

Đường Tuân đương nhiên hiểu ý của Đường Tự: nhà ta nghèo đến chỉ còn mỗi vàng.

Trên mặt bàn có bộ đồ ăn bằng vàng rực rỡ đâm đau mắt Đường Tuân, hôm nay hắn vốn là tới diễu võ dương oai, thuận tiện nhục nhã bạn học cũ phá sản một chút. Nhưng lúc này nhìn thấy bạn học cũ ngay cả vàng cũng tùy ý đặt trong tủ, vẻ mặt không quan tâm, Đường Tuân liền biết mình căn bản là không cách nào nhục nhã Bùi Hành Vũ ở cấp độ tiền bạc.

Nhưng ngoại trừ nhục nhã Bùi Hành Vũ ở mức tiền bạc, Đường Tuân lại không tìm được phương diện nào khác để thực hiện ý nhục nhã đối với Bùi Hành Vũ.

Nhận thức này làm cho mặt gã thoáng trầm xuống.

Có chút mùi tự rước lấy nhục.

Đường Tuân chỉ có thể thốt một câu:” công ty còn có việc, tao về đây”

Gã khí thế hung hăng mà đến, lại hậm hực mà về.

Đến khi Đường Tuân rời đi, Đường Tự mới đi ra đóng cửa lại. Cậu tựa ở của mà thở một hơi nhẹ nhõm.

Nếu Đường Tuân không đi, thủ thuật che mắt của Đường Tự lại không thể kéo dài được lâu, phỏng chừng thật nhanh sẽ bại lộ.

Đường Tự là thỏi vàng thành tinh, biến cát thành vàng là kỹ năng thiên phú của cậu. Nhưng việc xuyên qua khe hở thời không và dung hợp với thân thể này làm cậu tốn rất nhiều yêu lực. Còn nữa thân thể này cũng chẳng phải thân thể khi hóa hình của cậu, nghiêm khắc mà nói cậu và thân thể này vẫn chưa chân chính dung hợp. Nói cách khác, yêu lực của cậu hiện tại không đến 1/10 của thời kỳ đỉnh cao, cái kĩ năng biến cát thành vàng này có thể phóng ra nhưng yêu lực hữu hạn, trừ bỏ cái ly đầu tiên đưa cho Đường Tuân là thực sự sử dụng kỹ năng này, những món đồ còn lại đều là giả, đấy đều là kết quả sau khi Đường Tự sử dụng thủ thuật che mắt.

Đường Tự đặt tên cho thủ thuật này là: Cục vàng làm mê muội ánh mắt người khác.

Tuy rằng dựa xó núi tu luyện ngàn năm nhưng cậu cũng là một yêu tinh có văn hóa nha!

Đường Tuân vừa rời đi, Đường Tự liền rút thuật che mắt, ngoại trừ cái ly đầu tiên vẫn và vàng, những món đồ khác đều trở lại bộ dáng vốn có—hàng vỉa hè giá rẻ, có chén còn bị nứt cạnh.

“Được rồi, hiện tại người đáng ghét đã rời đi, chúng ta có thể ăn cơm.”Đường Tự quay lại phòng bếp, ngồi xuống cạnh bàn gấp.

Cậu chưa ăn thử đồ ăn của con người bao giờ, tuy rằng có ký ức của “Đường Tự”, nhưng rốt cuộc cậu cũng chưa bao giờ nếm qua nên lúc này có chút nóng lòng muốn thử.

Hai món một canh trên bàn đều là do Bùi Hành Vũ chuẩn bị, Đường Tự nếm qua thấy hương vị còn khá được. Cậu ăn đến vui sướng, còn Bùi Hành Vũ ngồi một bên không nhúc nhích. Chờ khi Đường Tự phục hồi tinh thần phát hiện Bùi Hành Vũ không thích hợp thì đồ ăn trên bàn đã sắp được ăn xong hết rồi.

Đồ ăn đều là do Bùi Hành Vũ chuẩn bị, chính mình chẳng nói tiếng nào  đem đồ ăn xong hết, Đường Tự có chút băn khoăn. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Hành Vũ, nói:”Tui quá đói…” 

Lời nói còn chưa xong, Đường Tự liền bị Bùi Hành Vũ dọa sợ. Từ “Đường Tự” trí nhớ hiểu ra: Bùi Hành Vũ phát bệnh!

Bùi Hành Vũ sau khi phát bệnh quả nhiên giống như trong trí nhớ của nguyên thân: đôi mắt như bị máu tươi nhiễm đỏ, trên mặt hiện lên gân xanh. Hắn giống như đang cố nhẫn nại, biểu tình trên mặt dần trở nên dữ tợn.

Nếu Bùi Hành Vũ là yêu quái, Đường Tự dám khẳng định rằng yêu lực của hắn bắt đầu bị hỗn loạn, tùy lúc đều có thể làm người ta nổ tan xác.

Huhuhuhuhuhu, thật là đáng sợ.

Chiếc đũa trong tay Đường Tự rơi xuống lúc nào không biết, cậu nâng ghế từng chút từng chút mà di chuyển như con cua sang bên cạnh, cho rằng như vậy có thể lặng yên mà rời khỏi tầm mắt của Bùi Hành Vũ.

Thế nhưng diện tích của căn phòng hữu hạn, Đường Tự dịch một lát liền dịch vào vách tường. Cậu hiện tại vô cùng hi vọng  mình có thể trở về bản thể, thành một thỏi vàng nho nhỏ, dù lăn đến góc nào cũng có thể cẩn thận giấu đi không bị phát hiện.

Cậu muốn rời phòng bếp nhưng lại không dám có động tác nào lớn, chỉ lặng lẽ đứng lên, vừa dịch một bước vừa liếc mắt nhìn Bùi Hành Vũ, nơm nớp lo sợ mà thử Bùi Hành Vũ. Nhìn lâu Đường Tự cũng phát hiện một ít quy luật.

Bùi Hành Vũ hình như là đang xem mấy món đồ trên bếp? Vì sao hắn lại nhìn chỗ ấy? Đột nhiên cậu nhanh trí. Đường Tự lần nữa lại sử dụng “Cục vàng làm mê muội ánh mắt người khác” lên bộ đồ ăn. Bộ đồ ăn nguyên bản nhìn bình thường lại lần nữa trở nên sáng vàng rực rỡ. Đường Tự núp ở góc tường quan sát phản ứng của Bùi Hành Vũ.

Quả nhiên như suy nghĩ của Đường Tự, khi nhìn đến những món đồ bình thường lại trở nên sáng rực rỡ, cảm xúc của Bùi Hành Vũ cũng dần bình tĩnh trở lại. Hắn quay đầu nhìn Đường Tự, ánh mắt sâu thẳm. 

Đường Tự cười với Bùi Hành Vũ, lá gan cũng phì ra, đứng thẳng lại:”Anh có ăn no hay chưa? Tôi thật là quá đói bụng, không khống chế được”

Cậu đã đoán được tại sao Bùi Hành Vũ sẽ phát bệnh, phỏng chừng là cảm thấy những món đồ vàng biến mất, cả người liền bực bội lên. Người khi bực bội, cảm xúc khẳng định mất khống chế, tự nhiên mà phát bệnh.

Vì chứng thực suy đoán của mình, cậu lần nữa gỡ thuật che mắt. Bộ đồ ăn trên mặt bàn liền trở lại bộ dáng bình thường.

Đương nhiên, vì phòng ngừa thời điểm Bùi Hành Vũ phát bệnh gây tổn hại cho cậu, lúc bỏ thuật che mắt cậu cũng đồng thời vọt về phòng, lúc này cậu bám vào khung cửa, chỉ dò đầu ra xem phản ứng của Bùi Hành Vũ. 

 Suy đoán của Đường Tự là đúng.

Sau khi Bùi Hành Vũ phát hiện lại không thấy vàng liền tiếp tục lâm vào trạng thái cuồng loạn, Đường Tự mẫn cảm nhận thấy được không khí trở nên áp lực. Cậu mau chóng lùi về phòng.

Lúc trước cậu thấy Bùi Hành Vũ nhìn nhiều bộ đồ ăn vàng như vậy nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cho rằng Bùi Hành Vũ là một chính quân tử coi tiền tài như rác rưởi.

Lúc này nhìn thấy Bùi Hành Vũ dễ dàng bị vàng làm cho phát bệnh, mới ý thức được Bùi Hành Vũ bản chất chính là một tiểu nhân tham tài.

Trên mặt giả vờ không nhúc nhích, tiềm thức lại không lừa được người khác, không có vàng liền phát bệnh, rốt cuộc người này đối với vàng có bao nhiêu để ý!

Đường Tự ở trong lòng đem Bùi Hành Vũ chửi bới chục lần, đang muốn đóng cửa trốn vào trong phòng, liền cảm giác được trên đỉnh đầu buông xuống một tầng bóng tối.

Trong lòng cậu sợ hãi cả kinh, cứng ngắc ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.

Trong nháy mắt kia Đường Tự có một loại ảo giác, mình như trở lại ngọn núi lúc trước tu hành. Ngọn núi kia kỳ thật là địa bàn của một đại yêu, Đường Tự một ngày nào đó nhảy ra động phủ của mình phơi nắng, liền gặp phải đại yêu kia.

Đôi mắt của đại yêu cùng Bùi Hành Vũ hiện tại giống như đúc, đều như bị nhuộm bởi máu. Ánh mắt vô cùng hung ác như muốn đem cậu nuốt vào bụng. Đường Tự căn bản là chạy không thoát, địa yêu kia đã theo dõi cậu.

Mà hiện tại, khi đối mặt với Bùi Hành Vũ, Đường Tự có cảm giác sởn tóc gáy giống như lúc cậu bị đại yêu theo dõi. Đường Tự không tự giác mà lùi về sau.

Nhưng căn phòng thực sự quá nhỏ, cậu còn chưa lui được vài bước, chân liền đụng phải mép giường, trọng tâm bất ổn liền bị ngã ngửa. Lúc này thì không thể lui thêm nữa.

Cậu trơ mắt nhìn Bùi Hành Vũ đi đến như thể ngày đó đại yêu chậm bước về phía cậu.

Mỗi bước chân của Bùi Hành Vũ như dừng ở đầu quả tim Đường Tự, cậu sợ đến mức quên mất bản thân là yêu, run rẩy giải thích với Bùi Hành Vũ:”Không có vàng….Thật sự không có vàng, mấy cái đó chỉ là thủ thuật che mắt…. huhu, anh đừng đánh tôi…”

Trong lúc cậu đang giải thích, Bùi Hành Vũ đã chạy đến mép giường, cả người đè Đường Tự xuống. Cậu bị Bùi Hành Vũ đè xuống giường, không thể động đậy. Đường Tự có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Ngay lúc Đường Tự cho rằng hắn không khống chế được bệnh tình, muốn đánh cậu, Bùi Hành Vũ đột nhiên cúi đầu, vùi vào cổ cậu. Giây tiếp theo Đường Tự liền cảm giác được mũi của Bùi Hành Vũ cỏ lên cổ cậu.

“Cậu thơm quá”

Đường Tự nghe được thanh âm khàn khàn của Bùi Hành Vũ vang lên bên tai, hơi nóng phun vào tai cậu có chút ngứa.Nhưng mà không đợi cậu phản ứng, liền cảm giác được trên cổ truyền đến một trận đau đớn --

Bùi Hành Vũ cắn vào cổ cậu một cái, không phải rất nặng, lại cố ý dùng răng mài vài cái, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi liếʍ một cái.

Đường Tự..

Mẹ nó!Cái lũ này bị bệnh phải không?

Lúc đại yêu phát điên liếʍ cậu xong liền chạy, sao mà chạy đến thế giới này, Bùi Hành Vũ cũng có tật xấu này?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp