Xuyên Đến Sau Khi Nhân Vật Phản Diện Phá Sản

Chương 1: Bộ đồ ăn bằng vàng


7 tháng

trướctiếp

Tâm tình của Đường Tự lúc này giống như trời giăng đầy sấm sét, vừa kích động vừa khẩn trương. Kích động là vì sau khi qua lôi kiếp này cậu có thể hóa hình. 

Cậu là một thỏi vàng ngàn năm trước bị đánh rơi trên núi, hấp thụ tinh hoa của trời đất sinh ra linh trí, lấy hình thái thỏi vàng tu luyện hàng ngàn năm, cuối cùng hiện tại có thể nghênh đón ngày hóa hình thành tinh.

 Nhưng Đường Tự cũng thật sự vô cùng khẩn trương, thậm chí so với kích động còn khẩn trương hơn.

 Bởi vì điểm không hay ở chỗ, cậu thành tinh sau khi lập quốc. Trong quá trình tu luyện Đường Tự thường xuyên nghe mấy yêu quái trong núi nói rằng quốc gia có quy định: Sau khi lập quốc không thể thành tinh.

Một khi bị loài người phát hiện rằng có yêu quái thành tinh sau lập quốc thì yêu quái đó sẽ bị giết nhân đạo. Bắn một quả pháo vào người thì dù là thần tiên cũng bị nổ thành cặn bã. Đường Tự không biết đạn pháo là cái gì, nhưng mà đồ vật mà đến thần tiên đều không chống lại được thì cậu, một yêu quái nhỏ vừa hóa hình thì lại càng không chống được. 

Cho nên khi cảm nhận thời điểm được lôi kiếp giàng xuống, Đường Tự liền ra một quyết định trọng đại -- Cậu muốn trốn chạy!

Khi lôi kiếp hóa hình sắp kết thúc, không gian giữa trời đất sẽ mở rộng một cái khe không gian, nguyên thần của cậu có thể thông qua khe hở thời không này xuyên đến thời không khác. Mà đây là cơ hội duy nhất để Đường Tự vĩnh viễn không bị bắt được rồi tiến hành nhân đạo hủy diệt.

Trên bầu trời mây đen tầng tầng lớp lớp  áp xuống, phảng phất như chỉ cần duỗi tay là có thể đụng được đến bầu trời. Tia sét giống như rồng uốn lượn, bơi giữa những tầng mây, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc không dứt, như thể muốn đem bầu trời bổ ra một lỗ thủng.

Khi đạo lôi kiếp thứ 80 giàng xuống, có một thân ảnh sáng chói hiện ra trong lôi kiếp. Cùng lúc đó, ở giữa tầng mây xuất hiện một cái khe.

Đường Tự đã ngưng tụ hình người ngẩng đầu nhìn chăm chú vào vết nứt kia, trong khe nứt có bóng người chớp động. Bọn họ đều là những người sắp chết trong thời không và không gian khác.

Đường Tự có thể lựa chọn một trong số đó đi qua, thay thế bọn họ sống sót. Chỉ có cơ hội một lần được lựa chọn, Đường Tự cần thận trọng đưa ra lựa chọn.

Nhưng mà dị biến ngay tại thời điểm này xuất hiện.

Có con người tiến vào đầu núi này, sau khi hóa hình giác quan của cậu trở nên nhạy bén, cậu có thể nghe được tiếng nói chuyện của con người.

- Nhanh, ở ngay phía trước!

- Lôi kiếp sắp kết thúc, chúng ta phải nhanh lên xem một chút, không thể để cho hắn chạy!

#################

Không xong!

Đường Tự la lên một tiếng trong lòng, nhân loại đi theo lôi kiếp tìm được cậu!

Thấy khoảng cách của con người và nơi này càng ngày càng gần, Đừng Tự cũng không rảnh mà lựa chọn, thả người liền nhảy qua cái khe trên tầng mây, tùy tiện chọn một người để xuyên qua. Chết tử tế không bằng tồn tại, mặc kệ là chọn ai đều tốt hơn so với bị nhân đạo hủy diệt.

Đúng lúc này đạo lôi kiếp thứ 81 giáng xuống.

Sau khi kết thúc một trận nổ lớn, tất cả mọi thứ trên đình núi khôi phục sự bình tĩnh, mây sét tan đi, dường như không có chuyện gì phát sinh.

Chốc lát sau, có mấy người đi vào khu vực này.

Có người hỏi:”Chạy rồi à?”

Trong đó có một người tuổi tác khá lớn ngẩng đầu nhìn bốn phía:”Chui vào khe hở thời không.”

“Hầy, chắc không phải lại là một yêu quái tin tưởng câu sau khi lập quốc không thể thành tinh chứ?”

“Đây là đứa thứ mấy trong năm nay rồi?”

Có người đi theo thở dài một hơi, ngữ khí mười phần nghiêm trọng:

“Xem ra con đường giúp yêu tinh hiểu về luật pháp gánh thì nặng mà đường thì xa”

____________________________________________________________________

Đến khi nguyên thần cùng thân thể dung hợp Đường Tự mới thu hồi được ý thức.

Cậu mở to hai mắt, phát hiện mình đang ở một căn phòng chật chội, trừ bỏ một chiếc giường, một cái tủ quần áo thì phòng này cũng không bỏ thêm được đồ gì nữa.

Bên ngoài loáng thoáng có tiếng người.

“Bùi Hành Vũ sao hiện tại mày lại hèn nhát như vậy? Em trai của tao liền nuôi không nổi, người không biết hôm qua Đường Tự về nhà khóc đến có bao nhiêu đáng thương.”

“Người từng là nhà giàu nhất Cao Ninh thành hiện tại cơm đều không có mà ăn.”

Người nói chuyện ngữ khí tràn đầy khinh thường và chế nhạo.

Nhưng mà âm thanh này làm Đường Tự cảm thấy có chút quen tai, giây tiếp theo trong đầu cậu dần hiện ra chút kí ức rải rác, làm Đường Tự biết người nói chuyện là gã anh trai nhà giàu của thân thể này, Đường Tuân.

Theo sau đấy là một trận đau đớn, càng ngày càng nhiều ký ức dũng mãnh tuôn vào đầu của Đường Tự.

Đường Tự mới biết được mình xuyên đến cuốn sách đô thị đam mỹ ngọt văn tên “Vợ ngọt ngào khó trêu”.

Đầu tiên là Đường Tự không hiểu gì về đo thị đam mỹ ngọt văn, cậu hiểu rằng mình xuyên vào thế giới của một cuốn sách. 

Thật trùng hợp, chủ của thân thể này cũng tên là Đường Tự.

Đường Tự dành một chút thời gian đem những ký ức không thuộc về mình ở trong đầy tiêu hóa, trừ việc hiểu biết thân phận của bản thân hiện tại, còn đối với thể giới loài người nhảy vọt về mặt nhận thức.

“Đường Tự” là con riêng của nhà giàu, nhà họ Đường vì leo lên nhà giàu nhất Cao Ninh thành liền thiết kế làm “Đường Tự” kết hôn cùng Bùi Hành Vũ.

Tuy Bùi Hành Vũ bị bắt cùng nguyên thân kết hôn nhưng sau đó cũng không bạc đãi “Đường Tự”. Ngoại trừ việc không sinh hoạt chồng chồng, nguyên chủ chân chính là “vợ nhà giàu”, cùng Bùi Hành Vũ tương kính như”băng”, không giao thoa gì khác.

Như vậy có thể thấy, Đường Tự lúc hoảng loạn đã chọn một thân phận tốt— bạn đời của nhà giàu số một, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, vô cùng không tồi.

Thế nhưng, tiền đề là lúc chưa phá sản.

Dựa theo nội dung quyển sách "Vợ ngọt khó trêu", Bùi Hành Vũ chính là nhân vật phản diện lớn, là rào cản lớn nhất trên con đường sáng lập đế chế thương mại của hai nam chính, cuối cùng đương nhiên là bị con trai của số mệnh làm cho lật đổ, phá sản.

Nhà giàu nhất phá sản, dọn ra khỏi biệt thự lớn, tiến vào ở khu phố cũ trong thôn chồng chồng hai người chen chúc trong nhà dân hai mươi mấy mét vuông, sơn hào hải vị biến thành ăn rau dưa đạm bạc..

Chất lượng sinh hoạt giảm theo đường thẳng, nguyên thân kết hôn cùng Bùi Hành Vũ hưởng thụ phú quý sau 3 năm chịu không nổi. Nhưng gã không dám cùng Bùi Hành Vũ ly hôn. Mọi người đều biết Bùi Hành Vũ có bệnh cuồng loạn, trước khi phá sản rất ít phát bệnh, hiện tại sau khi phá sản lại hay phát bệnh.  

Bệnh cuồng loạn của Bùi Hành Vũ cùng người khác không giống nhau, người khác phát bệnh là thét gầm, cuồng loạn giống người điên, đụng một chút là đánh người ném đồ, không có lý trí. 

Nhưng ở Bùi Hành Vũ, hắn phát bệnh an tĩnh. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào 1 chỗ, đôi mắt như nhuộm máu, lại giống như cất giấu sinh vật hung tàn nào đấy, nếu không cẩn thận cùng hắn đối mắt sẽ không tự chủ sản sinh ra nỗi sợ hãi bị ăn tươi nuốt sống.

Hắn như là núi lửa đang hoạt động, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, ai cũng không biết khi nào hắn sẽ không chịu nổi áp lực mà bùng nổ.

Sinh hoạt nghèo khổ lại còn có một cái núi lửa khủng bố như vậy ở cạnh, “Đường Tự” thấy sinh hoạt vô vọng, dùng thuốc ngủ tự sát.

Cuộc đối thoại bên ngoài còn tiếp tục.

Chính xác là Đường Tuân tự quyết định, Bùi Hành Vũ một câu cũng chưa nói.

“Phải làm cho các bạn học trước kia nhìn xem bộ dáng nghèo túng của mày ở hiện tại, cũng nên làm họ biết người có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng chân chính!”

Hành động của Đường Tuân làm Đường Tự nghĩ đến một câu:”rồng mà mắc cạn tôm giỡn mặt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.”

Căn cứ vào ký ức của nguyên thân cùng với nội dung sách, Đường Tự có thể biết được khi Bùi Hành Vũ vẫn là nhà giàu số một, a dua nịnh hót hắn nhiều nhất là người của Đường gia, thậm chí không tiếc thông qua “liên hôn” để củng cố quan hệ với Bùi Hành Vũ.

Hiện tại Bùi Hành Vũ phá sản, nhà họ Đường lại phân rõ quan hệ đầu tiên, liền đứa con riêng “Đường Tự” cũng không cần.

Ngày hôm qua “Đường Tự” chịu không nổi ngày tháng hiện tại liền trở về Đường Gia, hi vọng Đường gia trợ giúp, kết quả là một đồng còn không lấy được còn bị đuổi ra ngoài.

Có lẽ là chuyện này làm nguyên thân suy sụp, áp chết cọng rơm cuối cùng, làm “Đường Tự” đi lên con đường tự sát.

Hiện tại hắn thành ”Đường Tự”, vì đáp lại thân thể này, hắn đương nhiên muốn lấy thân phận này sống sót thật tốt.

Đường Tự rời giường, ra khỏi phòng .

Phòng ở hai mươi mấy mét vuông thật sự rất nhỏ, cách một gian phòng căn bản phông có phòng khách, chỉ còn một phòng bếp nhỏ hẹp và một cái bàn ăn gấp lại. Lúc này bàn gấp bị mở ra, trên bàn cơm là hai món một canh đơn giản: cà chua xào trứng , khoai luộc và canh trứng cà chua. 

Đường Tuân đứng một bên, toàn thân tràn ngập kháng cự và ghét bỏ.

Nhưng cơ hội có thể tìm được cảm giác ưu việt trên người Bùi Hành Vũ thật sự quá khó có được, dù gã không tiếp thu được hoàn cảnh nơi này cũng muốn chống đỡ để đem cảm giác ưu việt cùng kỹ năng trào phúng mở ra đầy đủ nhất.

Bùi Hành Vũ ngồi ở bàn ăn cơm, giống như không nghe thấy Đường Tuân nói vậy.

Hắn rũ đầu làm Đường Tự không thấy rõ mặt.

Nhưng mặc dù mặc đồ vỉa hè T shirt mua 20 đồng ba cái và quần đùi rộng giá vài đồng không có gì đáng nói, bóng lưng của hắn vẫn như cũ….

Đường Tự vơ vét trong đầu lúc lâu cuối cùng cũng tìm thấy từ hình dung phù hợp: Tự phụ ưu nhã. Một chút cũng chẳng giống một người bị bệnh cuồng loạn.

Đường Tuân thấy Đường Tự bước ra liền lập thức đem đề tài chuyển đến lên người cậu.

“Anh suy nghĩ cả đêm hôm qua, mày dù sao cũng là em trai anh, anh là anh trai nên giúp mày” Đường Tuân nói:”Vừa lúc tài xế trong nhà từ chức, Bùi Hành Vũ biết lái xe phải không? Anh hôm nay muốn Bùi Hành Vũ nhận được việc này, một tháng anh trả 1000 đồng tiền lương.”

“ Mày cũng không cần ngại 1000 đồng không đủ, ít nhất có thể nuôi sống 2 người các người.”

Đường Tự không tiếp lời gã, lập tức đi đến phòng bếp, lấy một cái ly pha lê từ trong tủ sau đó đúng ở ấm nước suy nghĩ mãi mới từ trong trí nhớ đào ra cách sử dụng, đổ ra một cốc nước nóng.

Đường Tuân còn đứng bên kia bô bô nói:”Nhưng mà anh vừa cùng Bùi Hành Vũ nói chuyện, hắn như là không đồng ý. Mày phải khuyên nhủ hắn, lúc này không nên đem mấy thứ như tôn nghiêm coi là quan trọng, có thể kiếm bao nhiêu tiền thì khiếm bấy nhiêu.”

Đường Tự gõ nhẹ ngón tay ở thành ly pha lên, cũng không biết có phải là ánh sáng chiết xạ mặt trời ở bên ngoài hay không mà ly pha lê như có ánh sáng chợt lóe lên.

Cậu lúc này mới xoay người, nói với Đường Tuân:”Anh trai nói nhiều như vậy, chắc thấy khát nước, anh uống nước đi.”

Đường Tuân quả thật hơi khát, liền duỗi ta nhận ly nước trong tay Đường Tự, đang muốn uống, gã đột nhiên dừng lại. Trong tay gã nào phải ly pha lê! Rõ ràng là ly vàng!!!

Đường gia làm nghề buôn châu báu, Đường Tuân đối với kim khí cũng có nghiên cứu, cái ly trên tay dù là xúc cảm hay màu sắc đều là hàng thật, hơn nữa độ tinh khiết vô cùng cao, thậm chí có khả năng là vàng nguyên chất!

Trước tiên không nói đến công nghệ, chỉ dựa vào giá vàng hiện tại tính, cái ly này giá đã hơn vạn.

Đường Tự hình như cũng phát hiện vấn đề, nhanh chóng lấy lại cái ly từ tay Đường Tuân:”Ngại quá, lấy sai ly rồi, em rót cho anh chén khác.”

Đường Tự nói xong, lại lần nữa đi đến tử bát lấy ly. Lại một cái ly vàng khác.

Đường Tự:”Ôi, lại lấy sai rồi.”

Lại lấy ra một cái bát vàng.

Đường Tự níu mày lẩm bẩm:”Sao lại lấy sai nữa rồi?”

Liên tiếp lấy ra mấy món đồ bằng vàng, Đường Tự rốt cuộc dùng ngữ khí khiển trách Bùi Hành Vũ:”Bùi Hành Vũ, anh để bộ đồ ăn bình thường của nhà mình ở đâu rồi? Những món này đều là đồ tổ truyền của nhà anh, anh có thể đừng tùy ý đặt ở tủ bát không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp