Quả nhiên giống như Bùi Hành Vũ nói, hơn nửa giờ sau, bác sĩ Lâm, bác sĩ điều trị của Đường Cảnh Sinh từ từ mở cửa phòng bệnh, một mình gọi tên Đường Tự, "Đường Tự có ở đây không?"
Tất cả ánh mắt lại đồng loạt hướng về phía Đường Tự, sự ghen tị trong ánh mắt càng nồng đậm.
Đường Tự đã có thể thản nhiên tiếp nhận những ánh mắt này, cậu từ trong góc đứng ra, đi tới trước mặt bác sĩ Lâm "Tôi chính là Đường Tự."
Bác sĩ Lâm "Ông cụ gọi cậu vào."
Đường Tuân nhanh chân chắn trước mặt Đường Tự, nhíu mày, ngữ khí có chút sốt ruột, "Ông nội tôi chỉ cho Đường Tự đi vào sao?"
"Đúng vậy." Bác sĩ Lâm trả lời.
Đường Tuân cũng không tiện xông vào, chỉ xoay người cười, ở bên tai Đường Tự cảnh cáo. "Đừng tưởng rằng như vậy là mày có thể có hy vọng xa vời, làm người phải biết thân biết phận một chút."
Gã vỗ vỗ bả vai Đường Tự, trầm giọng nói. "Mày hẳn là biết cái gì của mình, cái gì là không phải của mình, đừng có ý đồ lung tung."
Đường Tự liếc gã một cái, cười một cách vô tội "Tôi cái gì cũng không biết."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT