Khai giảng Nhất trung được tổ chức vào ngày mai. Trước đó, họ còn làm một bài thi sát hạch, kỳ thi không ảnh hưởng đến việc học sinh đổi lớp nên A1 vẫn không quan tâm lắm, vẫn ung dung.

An thành gần vào thu, trời càng dễ mưa hơn, mưa rả rích suốt ngày không biết ngừng, cả thành phố như bị nhúng vào chậu nước, đâu đâu cũng ẩm ướt rất khó chịu, sương mù cứ vấn vít không tan. Vu Y Ninh mãi không sao quen được với thời tiết kiểu này, cô bị sốt mấy ngày nay không dứt. Vu Y Ninh mặc áo khoác đồng phục, tay áo che cả bàn tay rồi vẫn thấy hơi lạnh. Cô thầm nhủ thời tiết ở đây mà thành tinh, cô sẽ đấm cho một phát đến ông trời cũng không nhận ra.

“Mưa, cậu đến phòng y tế đi” Từ Bạch quay xuống đưa tay xoa xoa tóc Vu Y Ninh.

“Không thích” Phòng y tế cạnh sân thể dục, cách rất xa nơi này. Giọng mũi của Vu Y Ninh đậm đặc, giọng cô lúc bình thường rất hay, mấy hôm trước còn được chiêu mộ vào đội phát thanh viên của trường.

“Bách Du Nhiên đâu” Từ sáng sớm đã không thấy Bách Du Nhiên đâu, Vu Y Ninh nghĩ Từ Bạch biết, mới thuận tiện hỏi một câu.

“Tôi cũng chịu, Du tử cứ đến gần mùa thu hay nghỉ học, chắc lại đi bệnh viện thăm em gái”.

“Em gái cậu ấy làm sao à” Vu Y Ninh bắt được điểm mấu chốt.

“À, không có gì” Từ Bạch nhận ra mình lỡ lời liền nghiêm chỉnh quay về phía trước.

Sắp hết tiết tự học buổi sáng vẫn không thấy Bách Du Nhiên đâu. Vu Y Ninh lấy điện thoại trong ngăn bàn, mở wechat lên, bấm vào cái tên ngay đầu. Vu Y Ninh càng ngày càng thân thiết với các học sinh A1. Lăm người còn có một boxchat nhóm lăm người, vào buổi trưa đến hẹn lại lên, suốt ngày rủ nhau trốn ra cổng sau đi ăn ngoài. Cơm căng tin không ngon cũng không phải chuyện gì lớn, mà đa phần là học sinh rất đông. Khối lớp 12 lại nằm ngay gần căng tin, đàn anh đàn chị rất nhanh sẽ chiếm hết chỗ. Khối 11 bọn họ xui xẻo nằm xa nhất, dù chạy nhanh đến mấy đến căn tin cũng chỉ vài món rau lèo tèo còn xót lại.

“Cậu không đi học à” Vu Y Ninh nhắn cho Bách Du Nhiên một câu. Khoảng lăm phút sau cậu mới nhắn lại một chữ “có” rồi lặn mất tăm.

Vào tiết đầu tiên, Bách Du Nhiên mới đến. Trên tay cậu là chiếc ô còn nhỏ nước, gấu quần cũng ướt một mảng.

“Ốm sao không ở nhà” Bách Du Nhiên thấy cô nằm rạp xuống bàn nên hỏi một câu.

“Không sao, thay đổi thời tiết chưa quen được”.

Đến trưa trời vẫn mưa không dứt, lăm người bọn họ chẳng ai có hứng ra ngoài ăn liền ngoan ngoãn xuống căng tin.

“Mưa, cậu ở lớp đi, bọn tôi gói về cho cậu” Từ Bạch thấy Vu Y Ninh định đi cùng bọn họ thì ấn vai cô xuống ghế.

“Du tử, cậu có đi không”.

“Không đi, các cậu đi đi” Bách Du Nhiên lại cầm ô đi.

Vu Y Ninh thấy lạ, bọn họ đều không hỏi Bách Du Nhiên tại sao không đi. Cô thoáng chút thất vọng, mấy người họ đều biết chỉ mình cô là không biết. Trước khi cô đến An thành, bốn người họ đã là một nhóm rồi, sau này có thêm Vu Y Ninh là lăm người. Nhưng Vu Y Ninh biết nếu không phải cô là người nhà của Triệu Minh Ngọc thì bọn họ cũng không thân đến vậy.

Tiết học buổi chiều sắp bắt đầu, Bách Du Nhiên mới vào lớp, tay cầm một túi thuốc từ bệnh viện. Vu Y Ninh cũng chẳng nghĩ gì nhiều, tay lấy vở Toán trong cặp ra.

“Cho cậu” Bách Du Nhiên đặt túi thuốc trước mặt Vu Y Ninh.

“Cảm ơn, tôi chuyển khoản cho cậu” Vu Y Ninh lấy điện thoại trong ngăn bàn đăng nhập vào wechat.

“Không cần”.

“Cảm ơn” Vu Y Ninh lại nói lần nữa.

Bách Du Nhiên đưa tay lên trước mặt cô, làm Vu Y Ninh đờ người, cậu muốn làm gì, bẹo má cô hả.

“Cậu khách khí cái gì” Bách Du Nhiên búng vào trán Vu Y Ninh một cái.

“Au, Bách Du Nhiên, cậu làm gì vậy” Vu Y Ninh ôm trán, một bụng tức giận.

“Mới búng có một cái mà cái đầu nhỏ của cậu phát ngốc rồi à” Bách Du Nhiên trào phúng một câu.

“Bách Du Nhiên, có tin mình đập cậu tại đây không” Vu Y Ninh giơ nắm đấm lên.

“Đấm đi” Bách Du Nhiên chỉ chỉ mặt mình.

Vu Y Ninh nói được không làm được, liền cứng họng. Cô chọc chọc Từ Bạch bàn trên: “Bạch Bạch, cậu dịch vào trong”.

“Làm gì vậy” Từ Bạch khó hiểu.

“Chuyển nhà” Vu Y Ninh vừa nói mắt vừa liếc Bách Du Nhiên.

“Hai cậu chơi trò gì mà ấu trĩ vậy”.

“Chậc, chúng ta tuyệt giao đi Bách Du Nhiên” Ninh Ninh không “chuyển nhà” được liền chơi trò tuyệt giao.

“Ấu trĩ” Bách Du Nhiên cười cười một cái, không thèm để ý đến cô nữa.

Vu Y Ninh sẽ không nhỏ mọn đến mức chỉ vì cái búng mà đòi “chuyển nhà”, tại cô vẫn thấy day dứt vụ mọi người đều biết chỉ mình bản thân không biết nên mới muốn trút giận một chút. Đúng, chỉ một chút thôi, cô cũng đang tự thấy mình ấu trĩ, trẻ con.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play