Trong khi nói, tay của Trương Trường Quang đã chạm vào mặt nước.

Ngay khi tay anh ta chạm vào mặt nước, đồng tử của anh ta đã giãn ra!

Có cảm giác như anh vừa thò tay vào miệng hổ, anh ta đột ngột rút tay ra khỏi hồ.

Lúc này, mọi người gần đó đều ngạc nhiên khi thấy ngón tay của Trương Trường Quang đã đông cứng thành băng!

"Cậu chủ!?"

Đám đàn em của Trương Trường Quang sợ đến mức tái mặt, khi họ định lao tới, Trương Trường Quang đã đưa tay trái của mình về phía những người này.

Tuy rằng vừa rồi nhìn có chút chật vật, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục lại tư thế ung dung ban đầu.

Anh ta khẽ lắc cánh tay phải đang đông cứng của mình, cười nói: "Tôi cố ý làm vậy đấy".

"Tôi đã biết rằng nước trong cái hồ này rất lạnh, mọi thứ sẽ nhanh chóng biến thành băng khi chúng chạm vào nó. Tôi chỉ muốn cho mọi người thấy điều đó thôi".

Trong khi nói, Trương Trường Quang dùng nội lực của chính mình làm tan băng, đồng thời còn sinh ra một tia nhiệt trong không khí.

Đồng thời, anh ta cũng thể hiện thần công của mình với Hứa Mộc Tình.

"Bộ nội công mà tôi sử dụng bây giờ có tên là thần công thuần dương. Nó có thể giữ ấm toàn thân cho tôi".

"Không nói tới việc ở trong một cái động nhỏ như này, cho dù ở Nam Cực hay Bắc Cực, tôi vẫn có thể ăn mặc như bây giờ, không sợ lạnh giá".

"Đồng thời, loại thần công này không phải chỉ để tránh rét, mà còn có thể…"

"Bùm!"

Trước khi Trương Trường Quang nói xong, Hứa Hạo Nhiên đã đến sau lưng Trương Trường Quang, bất ngờ đá vào eo anh ta, khiến Trương Trường Quang rơi xuống hồ.

"Lắm mồm, nếu anh giỏi thế thì cho chúng tôi xem thần công của anh đi".

Trương Trường Quang vừa rơi xuống nước, cơ thể anh ta lập tức đông cứng.

Lúc này, anh ta vội vàng huy động nội lực toàn thân.

Lập tức, không khí tràn ngập sức nóng.

Lúc đầu, Trương Trường Quang muốn thể hiện sự quyến rũ và sức mạnh siêu nhiên của mình trước mặt Hứa Mộc Tình và Tina.

Nhưng ngay sau đó anh ta đã phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Đó là, nước này thực sự vô cùng lạnh.

Mà độ lạnh của nó không phải do nhiệt độ mà là do tự nước có vấn đề!

"Cứu tôi với, cứu tôi với!"

Trương Trường Quang bắt đầu khua khoắng không ngừng.

Anh ta không biết đã muốn từ dưới nước leo lên bao nhiêu lần, nhưng lúc này, anh ta không thể thực hiện mấy động tác khua chân múa tay như bình thường được nữa.

Anh ta chỉ có thể như người chết đuối, không ngừng đập nước.

Bây giờ hầu hết năng lượng của anh ta đã được dành để chống lạnh.

Mặc dù tay và thân trên của anh ta không bị đóng băng, nhưng hai chân của anh ta đã hoàn toàn bị tê liệt, dưới hồ thực sự quá lạnh!

Mặc dù đám đàn em của Trương Trường Quang lúc đầu có vẻ rất chân thành.

Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không dám tới gần, ngay cả cậu chủ cũng không chịu nổi cái lạnh của nước, huống chi là bọn họ.

Tuy nhiên, trong số thuộc hạ này, vẫn có một người khá trung thành, người này lao đến trước mặt Trương Trường Quang và đưa tay về phía Trương Trường Quang.

"Cậu chủ, anh nắm lấy tay tôi đi, tôi sẽ kéo anh lên".

Khi cậu ta đưa tay ra, Trương Trường Quang đã nắm lấy tay dưới cậu ta và giật mạnh.

Tên này lập tức bị Trương Trường Quang kéo xuống hồ, Trương Trường Quang cũng lợi dụng phản lực này từ dưới hồ nhảy lên, anh ta loạng choạng trên không vài lần, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.

Sau khi ngã xuống, Trương Trường Quang vẫn muốn thể hiện phong thái của mình trước Hứa Mộc Tình và Tina.

Anh ta còn xoay mình hai vòng, dùng khí thuần dương trong cơ thể làm vụn băng và nước bốc hơi hoàn toàn.

Ngay lập tức, lại hất nhẹ mái tóc, thể hiện phong thái và sự sang trọng.

Còn đàn em rơi xuống hồ sau khi vùng vẫy mấy lần, cả người chìm xuống nhanh chóng.

“Cậu chủ, cứu tôi, cứu tôi với!”, đàn em của Trương Trường Quang cố hết sức cầu cứu.

Hứa Hạo Nhiên từ bên cạnh hét lên: "Này, thuộc hạ của anh rơi xuống nước rồi kìa, anh không cứu cậu ta sao?"

Trương Trường Quang cười nhẹ nói: "Họ được gia tộc tôi nuôi từ nhỏ. Họ được chết vì tôi là một vinh dự".

Trương Trường Quang chỉ giương mắt nhìn người giúp đỡ mình chìm hẳn xuống, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.

Nhưng mà, lúc này Lý Phong chậm rãi duỗi tay phải ra.

Thấy lòng bàn tay của Lý Phong hơi nhấc lên.

Lập tức, người của Trương Trường Quang, người đã hoàn toàn đông cứng thành băng, nổi lên từ đáy hồ.

Nhưng Lý Phong không kéo cậu ta ra khỏi hồ, mà nói vài câu với cậu ta.

"Tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Cậu có sống được hay không là tùy thuộc vào cậu. Tiếp theo, hãy nghe thật kỹ từng lời tôi nói".

Nói xong, Lý Phong bắt đầu thốt ra một loạt từ ngữ.

Đống từ này tối nghĩa và khó hiểu, vì vậy một người chả học hành gì như Hứa Hạo Nhiên đương nhiên là chả thể hiểu nổi.

Hứa Mộc Tình cũng nhíu mày, cô cảm thấy mấy lời Lý Phong nói này ẩn chứa rất nhiều điều sâu sắc.

Thật tiếc khi cô không hiểu, còn Tina thì đang suy nghĩ.

Sau khi nghe những gì Lý Phong nói, Tôn Kế Tổ ngồi xếp bằng trên mặt đất và bày ra một tư thế luyện công.

Trương Trường Quang nhìn thấy anh ta như vậy, đột nhiên bật cười.

"Tao nói chứ, mày làm cái khỉ gì vậy?"

Nhìn trò hề của Tôn Kế Tổ, Trương Trường Quang cười như bố đẻ em bé.

"Chỉ một câu nói mà đã lừa được mày".

Tôn Kế Tổ phớt lờ Trương Trường Quang.

Anh ta chăm chú đắm chìm trong những lời Lý Phong, tựa như đã bắt được một chút bí ẩn trong đó.

Khi nhìn thấy điều này, Trương Trường Quang khẽ cau mày.

Anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Cậu kia! Nếu cậu giỏi thế thì tự xuống vớt con chó tôi nuôi lên đi!"

Lý Phong hơi quay đầu lại nhìn Trương Trường Quang, anh cười không nói lời nào.

"Tại sao cậu lại cười?"

"Kiểu này là ý gì đây?"

"Cậu dám coi thường cậu đây à?"

Lý Phong cuối cùng cũng nói: "Tôi không có xem thường cậu, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu cảm giác ưu việt của cậu đến từ đâu".

"Cậu luôn nói rằng những đàn em sau lưng cậu là chó của cậu. Cậu đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của họ chưa?"

Lời nói của Lý Phong càng làm cho Trương Trường Quang cười tự phụ: "Cảm giác của bọn họ là cái gì thế?"

"Chúng chỉ là những người hầu được môn phái gia tộc tôi nuôi dưỡng. Hiểu cảm giác của chúng làm gì!?"

Vừa nói, Trương Trường Quang vừa đưa tay chỉ vào tên đàn em đã đóng đá: "Người như nó, đừng nói là vì tôi mà chết, cho dù bây giờ tôi muốn bọn chúng nhảy xuống hồ, bọn chúng cũng phải tuân theo mệnh lệnh của tôi".

"Chúng sống, chúng sẽ làm công cụ cho tôi. Đây là đặc quyền của tầng lớp chúng tôi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play