"Đừng nói đến cái thứ kiếm pháp làm màu lúc nãy của mày, cho dù có cố gắng hết sức cũng chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong đâu".

"Dùng óc heo của mày mà nghĩ đi. Đừng có để sắc đẹp làm cho úng não, nếu như mày bị úng não rồi chết thì tao cũng rất vui đấy".

"Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy có chút không nỡ".

Nói xong, Tôn Kế Tổ hừ lạnh một tiếng.

Khi Tôn Kế Tổ đi về phía trước, Trương Trường Quang nhanh chóng quay đầu lại, hỏi những đàn em theo sau anh ta: "Chúng mày có thấy ai đã ra tay không?"

Mấy tên đó lắc đầu: "Quá nhanh, không có cách nào nhìn rõ được".

Một đàn em khác suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có thể là người đàn ông mặc quần áo bình thường kia làm. Vừa rồi tôi nhìn thấy tay của anh ta có vẻ hơi cử động".

Người đàn ông mặc quần áo bình thường được người của Trương Trường Quang nhắc đến: "Là Lý Phong".

Và khi nghe thuộc hạ của mình nói vậy, Trương Trường Quang ngay lập tức đá mạnh vào người tên thuộc hạ, đá văng hắn sang bên cạnh.

"Mày nghĩ tao là đồ ngốc sao? Thằng đó chỉ là một thằng hầu rẻ rách theo sau thôi".

"Loại rác rưởi đó làm sao có thể giải quyết được hai con dơi lớn trong thời gian ngắn như vậy?"

Trương Trường Quang tự an ủi nói: "Nếu tao đoán không lầm, hẳn là có cao thủ âm thầm bảo hộ cho hai mỹ nhân. Hai mỹ nhân này hẳn là có gia cảnh rất lớn".

"Hì hì, xem ra cơ hội của cậu đây tới rồi".

Vào lúc này, trên mặt Trương Trường Quang hiện ra một nụ cười đầy tà ác.

"Chỉ cần cậu đây thể hiện tốt một chút, để các người đẹp yêu thích thì có thể bước chân vào thế lực to lớn sau lưng bọn họ rồi".

"Đó sẽ giúp ích rất nhiều cho môn phái và gia tộc chúng ta!"

Suy nghĩ theo hướng này, Trương Trường Quang giờ chú ý hơn đến ngoại hình cũng như cách cư xử và phép xã giao của mình.

Anh ta khẽ hất tóc, chỉnh đốn lại quần áo hơi xộc xệch rồi lập tức cùng người của mình tiến lên phía trước.

...

Càng vào bên trong, không khí trong hang sẽ càng lạnh.

Cảm giác như đang đi bộ từ khu vực làm lạnh của tủ lạnh sang khu vực ngăn đá.

Bức tường bên cạnh ban đầu vẫn bình thường, nhưng khi đi mãi, có thể thấy rõ sương giá trên bức tường đá, ngay cả con đường dưới chân cũng vậy, nếu không chú ý sẽ rất dễ bị trượt.

Chẳng mấy chốc, nhóm người Lý Phong đã tới hồ nước.

Không gian phía dưới của hang động này không quá lớn, nếu nhìn từ bề mặt, nó giống như một ao cá nhỏ ven đường.

Bên cạnh trụi lủi, không có cái gì, có thể nói là không có gì chắn ngang tầm mắt.

Tuy nhiên, có một điều nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, đó là ngay cả bức tường bên cạnh cũng bị đóng băng, nhưng nước trong hồ trước mặt không hề bị đóng băng, cảm giác này rất kỳ lạ.

Tôn Kế Tổ đến từ phương bắc, thân hình cao lớn của anh ta cũng thể hiện sức mạnh của người phương bắc.

Anh ta sải bước đi đến bên cạnh hồ, nhìn vào bên trong, cau mày nói: "Kỳ lạ! Không khí ở đây lạnh như vậy, tại sao hồ nước lạnh này lại không đóng băng?"

Trước khi Tôn Kế Tổ đến, anh ta không biết nhiều về tình hình trong hang động này, anh ta chỉ nghe nói trong đó có bảo vật thôi.

Ngay từ đầu cũng chỉ có tâm lý đến đây chơi, cũng không có nói nhất định phải mang cái gì về.

Nhưng dần dần, anh ta đã phát hiện ra điểm đặc biệt của hang động này.

Mặc dù mọi người đều chưa từng nhìn thấy cái gọi là kho báu, nhưng những dấu hiệu kỳ lạ nhìn thấy bằng mắt thường cũng đã giải thích được rất nhiều rồi.

Tôn Kế Tổ đến từ phương bắc, anh ta biết rất rõ rằng trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, đừng nói là một cái ao nhỏ, thậm chí là một con sông, e rằng ít nhất cũng đã bị đóng băng dày một mét rồi.

Tôn Kế Tổ chậm rãi ngồi xổm xuống, vừa đưa tay muốn chạm vào nước, liền nghe thấy Lý Phong bên cạnh nhàn nhạt nói: "Trước khi chạm vào nước ở đây, tôi đề nghị cậu chuẩn bị trước".

Nghe được lời nói của Lý Phong, bàn tay của Tôn Kế Tổ lập tức dừng lại, lúc này ngón tay của anh ta cách mặt ao chưa đầy một móng tay.

Tôn Kế Tổ nhanh chóng thu tay lại, đồng thời quay đầu nhìn Lý Phong.

"Anh có biết tại sao cái hồ này không đóng băng không?"

Lý Phong nhẹ nói: "Trên đời này có ba loại nước sẽ không đóng băng".

"Hai loại kia người thường không gặp được, nước trước mặt gọi là Nhược Thủy".

Ngay sau khi Lý Phong nói ra câu này, Trương Trường Quang đang muốn thể hiện bản thân, đột nhiên phá lên cười: "Hahahaha, đồ ngốc, muốn tinh tướng, thì cũng phải bịa ra một lý do chính đáng chứ".

"Nhược Thủy cái là gì?"

"Nhược Thủy là thứ đại diện cho tình yêu, Nhược Thủy ba nghìn, tôi chỉ lấy một bầu".

Trong khi Trương Trường Quang nói điều này, còn quay đầu lại nhìn Hứa Mộc Tình.

Trong mắt tỏa ra một loại ánh sáng kỳ lạ, như phóng ra điện vậy.

Từ nãy đến giờ, thấy Trương Trường Quang này cứ mê gái chết đi sống lại, Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh Lý Phong hiển nhiên không thể chịu đựng được nữa, nói với Lý Phong: "Anh rể, em có thể đánh anh ta được không?"

"Thằng này rõ ngứa đòn".

Lý Phong mỉm cười với Trương Trường Quang.

"Nếu cậu lợi hại thế thì đến cảm nhận nước trong hồ này một tí đi".

Trương Trường Quang ngẩng cao đầu, giống như một con công kiêu hãnh, khi bước đi, anh ta cũng bày ra tư thế như người nổi tiếng, như thể anh ta là một ngôi sao quốc tế bước trên thảm đỏ, toàn thân tỏa sáng rực rỡ vậy.

Anh ta cứ vênh mặt như vậy đến bên Tôn Kế Tổ, để thể hiện sự đặc biệt và bản lĩnh của mình, anh ta cũng cố tình gièm pha Tôn Kế Tổ.

"Tao nói chứ, Tôn Kế Tổ! Khi còn nhỏ, mày cũng to gan lớn mật đấy. Sao càng lớn lá gan mày càng nhỏ đi thế".

"Mày thực sự tin những gì thằng kia nói đấy à?"

"Tao nói cho mày biết, điều này chỉ có thể cho thấy mày hiểu biết là quá ít".

"Mày ấy, không nên lúc nào cũng ở trong núi sâu rừng già luyện võ mà thỉnh thoảng nên ngồi máy bay bay vòng quanh thế giới để ngắm nhìn cảnh vật thế giới nhiều hơn, để tích lũy thêm kinh nghiệm đi".

Vừa nói, Trương Trường Quang nhẹ nhàng đỡ lấy ống tay áo, sau đó hướng về phía Lý Phong.

"Cậu kia, để tôi nói cho cậu biết tại sao lại có hiện tượng này nhé".

"Tôi đã đến một nơi băng giá và có tuyết, nhưng nước không hề đóng băng. Cậu có biết tại sao không?"

"Đó là bởi vì nước này ấm, là suối nước nóng đấy, đồ ngốc!"

Ngay khi Trương Trường Quang dứt lời, anh ta thản nhiên đưa tay ra phía hồ nước.

Anh ta vừa đưa tay ra, vừa nói: "Tôi nói cho cậu, đừng nói đến việc tôi dùng tay chạm vào nước, cho dù tôi vùi mặt vào rửa cũng không có vấn đề gì".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play