*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Thịnh Sóc Thành không quan tâm, trực tiếp bảo Giang Nguyệt cũng đi theo Thịnh Cảnh Tây tham dự một số hội nghị trong công ty, nói là để cho hai người bọn họ cùng nhau rèn luyện.
T r u y ệ n được đă ng tại ứn g dụ ng metruyenhot hoặc metruyenhot.
Hai người cùng nhau ra vào tập đoàn Thịnh Thế một thời gian dài, lại cùng nhau tham dự những buổi họp, dần dà trong công ty cũng bắt đầu xuất hiện lời đồn vô căn cứ.
Mọi người vốn không xa lạ gì gương mặt của Giang Nguyệt và những scandal tình ái của cô.
Advertisement
Rất nhanh, tin tức truyền miệng người này qua miệng người kia đã bắt đầu lan rộng ra toàn công ty.
Buổi sáng hôm đó, Giang Nguyệt từ trong phòng họp đi ra để pha một ly trà, vừa cúi người xuống rót trà, phía sau liền truyền đến những âm thanh cười nhạo độc mồm độc miệng.
“Có vài người là xuất thân rẻ mạt hèn mọn, dựa vào gương mặt xinh đẹp của mình, ngay cả tốc độ "làm giàu bằng thân" cũng nhanh hơn nhiều so với người bình thường.”
Advertisement
“Không làm minh tinh nữa, dựa vào đàn ông cũng là lựa chọn tốt.”
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem người xung quanh nhìn mình với ánh mắt gì, lúc trước còn quấn lấy Tiêu tổng không buông, hiện tại chớp mắt một cái, liền ôm lấy đùi anh Thịnh vừa mới về nước, chậc chậc, công phu thật sự rất giỏi.”
“Vậy cô nói xem, công phu ở chỗ nào?”
“Vậy còn có thể là công phu ở chỗ nào, đương nhiên là...”
Hai người kia phía sau nói một câu, trong lời tuy rằng đều không có chủ ngữ, nhưng mục tiêu là ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Biểu cảm trên gương mặt Giang Nguyệt cũng không thay đổi, cô chậm rãi nhìn nước trong ly đã đầy, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, mặt không chút thay đổi xoay người lại.
Hai người phụ nữ cười đến run rẩy cùng Giang Nguyệt mặt đối mặt, hoàn toàn không thèm để ý bị cô nghe được, ngược lại càng thêm ngạo mạn nhìn cô.
"Xin cho qua." Giọng điệu Giang Nguyệt bình tĩnh, giống như không nghe thấy nội dung bọn họ vừa rồi cố ý nói cho cô nghe.
Vốn tưởng rằng Giang Nguyệt sẽ phẫn nộ cùng bọn họ cãi nhau, kết quả lại ngoài ý muốn như vậy, hai người phụ nữ kia ngơ ngác nhìn nhau:
“Giang Nguyệt, cô giả vờ cao sang gì hả? Đừng tưởng rằng có anh Thịnh luôn làm chỗ dựa cho cô thì có thể cho rằng bản thân mình lợi hại!"
“Đúng vậy, chẳng qua cũng chỉ là con đàn bà nằm trên giường quyến rũ đàn ông, là tình nhân trong bóng tối mà thôi, còn cho rằng bản thân cao sang à?”
Người nọ còn chưa dứt lời, Thịnh Cảnh Tây xuất hiện sau lưng bọn họ, sắc mặt lạnh lẽo cướp lấy cái ly từ trong tay Giang Nguyệt rồi hắt thẳng lên người hai người kia.
“A, ly của tôi…” Giang Nguyệt giật nảy, lúc này Thịnh Cảnh Tây mới không ném ly uống nước của cô xuống đất, nhịn lại cơn tức trong lòng, thở phì phò xoay người lại nhét cái ly vào tay cô.
Giang Nguyệt: “...”
Bất ngờ bị nước hắt như vậy, hai người lập tức thét chói tai một tiếng. Bọn họ vừa muốn há mồm chửi rủa, trong nháy mắt đối diện với Thịnh Cảnh Tây trước mặt, hai người đó lập tức ngậm miệng lại.
“Anh… Anh Thịnh..”
“Bộ phận nào, khai báo ra đây cho tôi.” Thịnh Cảnh Tây quát lên, trong giọng nói mang theo tức giận: “Nhân sự đâu? Sa thải hai người phụ nữ nhiều chuyện này cho tôi.”
Hai người kia trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, mặt mặt tái mét.
…
Trong thời gian nửa tiếng ngắn ngủi, tin tức con trai chủ tịch nổi giận đùng đùng vì hồng nhan đã truyền khắp tập đoàn Thịnh Thế. Lập tức không ai dám nghị luận quan hệ giữa Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây nữa.
Trở lại phòng làm việc, cơn giận của Thịnh Cảnh Tây vẫn chưa tiêu tan, ngược lại sắc mặt Giang Nguyệt lại cực kỳ bình tĩnh, một lần nữa rót cho mình một ly nước, còn không quên đưa cho Thịnh Cảnh Tây một ly.
“Được rồi được rồi, không cần phải tức giận như vậy.” Rõ ràng Giang Nguyệt là người bị mắng, nhưng hiện tại cô vẫn hết sức bình thản mà an ủi Thịnh Cảnh Tây:
“Bọn họ nói thì bọn họ nghe, tôi không quan tâm lắm đâu.”