“Nhưng sự quan tâm của cô ấy cũng không thay đổi được ấn tượng của mẹ về cô ấy. Trong lòng mẹ luôn xem thường Giang Nguyệt.”
Thân thể Tô Gia Lan chấn động, hai hàng nước mắt nóng hổi lập tức trào ra:
“A Nhiên, mẹ biết sai rồi...”
Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Đối mặt với cha mẹ quyền lực của mình, anh có thể chứng minh bằng sức mạnh và đấu tranh để giành quyền tự mình lên tiếng, nhưng khi đối mặt với Tô Gia Lan, anh luôn luôn bất lực.
Bà là mẹ của anh, là người đã mang nặng đẻ đau sinh ra anh, là người dùng sữa mẹ cùng thân thể máu thịt nuôi anh khôn lớn.
Tô Gia Lan cũng chỉ là hậu duệ của gia tộc hào môn, sống như một con rối ngoan ngoãn tuân theo các quy tắc dưới sự trói buộc của giáo điều, chỉ cần nghe lời của phụ huynh và chồng mình thì có thể sống một đời bình an sung túc.
Ép buộc một người phụ nữ từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa đi chấp nhận và tôn trọng một cô gái có gia cảnh không thể nào tầm thường hơn, quả là một thách thức lớn đối với Tô Gia Lan.
Đối với một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, nó cũng là một sự thay đổi lớn trong suy nghĩ.
Tô Gia Lan há miệng, trong lúc nhất thời á khẩu không nói nên lời, khựng lại một lúc mới miễn cưỡng mở miệng: “Mẹ sẽ cố gắng chấp nhận cô ấy, sau này sẽ không nhúng tay vào tình cảm của con và Giang Nguyệt nữa."
“Con là con trai mẹ, hạnh phúc của con quan trọng hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời mẹ.”
Giọng nói của bà nhỏ dần, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút đi, giọng điệu mang theo cầu xin: “Hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ, đừng ghét mẹ nữa, được không con?”
Dáng người Tiêu Kỳ Nhiên cao lớn, nhìn mẹ mình yếu đuối ngồi trên xe lăn, tâm trạng khó chịu cũng chầm chậm tiêu tan, giữa hai hàng lông mày của anh mang theo vẻ mệt mỏi.
“Mẹ, con không ghét mẹ.” Anh thở dài: “Ai cũng có lúc phạm sai lầm.”
Tô Gia Lan nước mắt lưng tròng nhìn anh.
“Mẹ là mẹ của con, con sẽ không căm hận mẹ.” Anh day day lông mày, ngừng một lúc mới lên tiếng: “Thế nhưng, mối quan hệ giữa con và Nguyệt Nguyệt đã không thể cứu vãn được nữa.”
Tô Gia Lan sửng sốt: “Con bé không muốn ở bên con nữa sao?”
“Vâng, cô ấy nói ở bên cạnh con quá mệt mỏi, cũng không muốn gả vào nhà họ Tiêu chúng ta.”
Anh thì thầm: “Có lẽ, cô ấy cũng sợ trở thành một người phụ nữ rập khuôn bị ràng buộc bởi giáo điều giống như mẹ.”
Giang Nguyệt giống như một chú chim nhỏ, thích được giương cánh tung bay trên bầu trời, chứ không phải bị nhốt vào lồng son và nghe theo sắp đặt của người khác.
Mấy tháng gần đây, trọng tâm công việc của Giang Nguyệt đều đã chuyển đến Hoa Thành, hiện tại bởi vì đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cũng không trở về được, lại càng không thể diễn kịch, tự nhiên Giang Nguyệt trở nên vô cùng nhàn rỗi.
Cô được tự do chơi đùa, nhưng Thịnh Cảnh Tây thì không.
Để có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Thịnh Sóc Thành giao cho mình, anh ta kết thúc một ngày không phải là đọc sách thì cũng là ôn tập kiến thức, lại phải đến công ty thực tập, bận đến tối tăm mặt mũi.
Ngay từ đầu Giang Nguyệt còn giễu cợt trêu đùa anh ta, nhưng về sau thật sự rảnh rỗi đến nhàm chán, cô dứt khoát đi theo Thịnh Cảnh Tây cùng nhau học hành, còn trêu đùa gọi anh là "bạn học".
Ban đầu cũng chỉ là cùng nhau nghe kiến thức bài học, thế nhưng Giang Nguyệt học cách quản lý nhanh hơn Thịnh Cảnh Tây rất nhiều, hơn nữa việc quay phim lúc trước đã tôi luyện cho cô một khả năng học thuộc lý thuyết cực nhanh, vì vậy tất cả những kiến thức khô khan trong sách vở đều không thành vấn đề đối với cô.
Sau khi biết được tin tức này, Thịnh Sóc Thành cũng rất vui mừng, ông nói rằng sau này Thịnh Cảnh Tây không làm nên chuyện lớn, công ty vẫn có thể giao cho Giang Nguyệt quản lý.
Giang Nguyệt sợ tới mức vội vàng từ chối, chỉ nói mình là học vẹt chứ không hiểu được bản chất vấn đề.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT