*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, Giang Nguyệt không vui hất ra:

“Không cần anh nhắc nhở, tôi cùng ngài ấy không có quan hệ gì. Đừng tưởng người khác ai cũng như anh.”

Làn da của cô trắng nõn, cổ tay cũng rất nhỏ, chỉ trong vài giây như vậy, nơi vừa rồi bị Tiêu Kỳ Nhiên nắm chặt đã xuất hiện một vòng tròn màu hồng đỏ.

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, ngữ khí nghiêm túc: "Mấy chục năm trước, Thịnh Sóc Thành từng sai người dọn sạch người của cả con phố, tung tích của những người đó đến bây giờ vẫn chưa xác định được."

“Mà nơi đó chính là chỗ nhà cũ trước kia của ông ta và vợ.”

Hàm ý là gì thì không cần nói cũng đã hiểu.

Thịnh Sóc Thành là một nhân vật tàn nhẫn, điều này Giang Nguyệt vốn đã có dự liệu trước. Nhưng khi cô nghe được điều đó từ chính miệng Tiêu Kỳ Nhiên, vẫn không tránh khỏi cảm thấy rùng mình.

Một người càng tàn nhẫn bao nhiêu thì trông càng bình thản bấy nhiêu.

Đêm đó quả nhiên là cô đã đánh một trận cược rất lớn.

Giang Nguyệt cuộn bàn tay lại, kéo ra một nụ cười: “Cảm ơn Tiêu tổng đã nhắc nhở, nhưng mà tôi chỉ có một cái mạng thối rữa như vậy mà thôi, không có gì phải băn khoăn cả.”

Đôi lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại.

Thấy đề tài này đã kết thúc, Giang Nguyệt cầm hợp đồng trong tay: “Không có việc gì thì tôi đi gặp luật sư Tống trước đây, chào Tiêu tổng.”

Lúc cô quay người lại, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí lười biếng: “Gần đây cô bận quay phim và học tập, chắc là không có nhiều thời gian quay lại công ty.”

Giang Nguyệt dừng bước.

"Phòng nghỉ kia của cô bỏ trống cũng vô dụng, Di Di vừa rồi nói có nhân viên luôn khi dễ cô ấy, tôi bảo cô ấy dọn vào, cô hẳn là không có ý kiến đúng không?"

Hoàn toàn không cho Giang Nguyệt một đường lui nào cả.

Giang Nguyệt đứng đó một lúc, nhắm mắt suy nghĩ về những thứ trong phòng, cô nghe thấy giọng nói của chính mình bình tĩnh trả lời: "Được, ngày mai tôi sẽ cho người dọn đồ ra ngoài."

Bộ dáng đáp ứng một cách không để ý gì của cô lại làm cho Tiêu Kỳ Nhiên rất chán ghét.

Anh lại liếc cô một cái: “Quản lý tốt trợ lý của cô, suốt ngày rầm rĩ, nếu cứ nói nhiều như vậy, cô liền đổi trợ lý đi.”

Giang Nguyệt phớt lờ anh ta, mở cửa đi ra ngoài.



Tiểu Diệp vừa giúp Giang Nguyệt mang đồ đạc ra ngoài, vừa tức giận nói:

“Đầu óc Tiêu tổng có vấn đề rồi sao? Chị giúp công ty nhận được một khoản đầu tư lớn như vậy, anh ta còn đuổi chị ra ngoài?”

Giang Nguyệt không nói gì, chỉ là ngón tay mảnh khảnh chọc chọc trán của cô bé, ôn nhu nói:

“Nói ít vài câu đi, em nói chuyện quá thẳng thắng, rất dễ bị người khác nắm bắt nhược điểm.”

Tiểu Diệp không phục, vừa định mở miệng nói chuyện, Tần Di Di lại ôm một cái thùng giấy đi tới:

“Chị Giang Nguyệt, thật sự là vất vả cho chị rồi, bận rộn như vậy còn phải giúp em dọn dẹp phòng.”

"Đợi lát nữa em chụp xong bìa tạp chí, lấy được tiền, em sẽ mời chị ăn cơm tối nha."

Vốn dĩ Tiểu Diệp đã một bụng lửa giận, thấy Tần Di Di còn dám đến nói như vậy, vẻ khinh thường cùng khó chịu của cô càng lộ rõ:

“Quên đi, cô muốn mời, chị Giang Nguyệt chúng ta còn không dám ăn, ngộ nhỡ bị tiêu chảy thì làm sao bây giờ?”

Giọng điệu của Tiểu Diệp không tốt, mang theo mùi thuốc súng nồng đậm.

Hốc mắt Tần Di Di lập tức đỏ lên, một khuôn mặt vô tội nhìn như rất đau lòng: “Chị Tiểu Diệp, hình như chị rất ghét em?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play