Giang Nguyệt sợ tới mức cả người cứng đờ, ngón tay đồng thời cuộn chặt lại.

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm u ám, ngữ điệu không chút để ý lộ ra lạnh lẽo, từ trong cổ họng chen ra, còn nhấn mạnh hai chữ trong đó:

“Tôi phải cảm tạ ‘bạn nhỏ’ của Thịnh tổng thế nào đây nhỉ?”

Giang Nguyệt nhíu mày, nghe ra ý châm chọc trong lời nói của hắn: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh buông tôi ra trước đã.”

“Giang Nguyệt!” Cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt, không cho cô thoát khỏi sự giam cầm của mình, nghiến răng hỏi cô:

“Tối hôm đó, rốt cuộc cô và Thịnh Sóc Thành đã xảy ra chuyện gì?”

Ai mà không biết Thịnh Sóc Thành trời sinh cổ quái, tiếng tăm sâu xa, làm sao có thể cứ như vậy nghe lời Giang Nguyệt?

Trừ khi cô đã làm gì đó.

Giang Nguyệt không khỏi siết chặt ngón tay, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Ngài ấy nói tôi phải suy nghĩ đến bản thân nhiều hơn, chứ đừng lo nghĩ cho người khác.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm lạnh: "Vậy xem ra Thịnh tổng còn rất quan tâm đến cô.”

Giang Nguyệt mím môi không lên tiếng, mặc cho bàn tay của người đàn ông trên eo mình càng lúc càng siết chặt.

"Trần Tư Tề còn chưa tính, bây giờ ngay cả một lão già cô cũng dính vào? Cô thật sự đúng là không có giới hạn đúng không?"

Đôi mắt của Giang Nguyệt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn ngoan cố không nói lời nào.

“Giang Nguyệt, cô không thấy mình bẩn sao?” Tiêu Kỳ Nhiên ở phía sau cô, hơi thở trong trẻo phả vào cổ cô, khiến cô run lên bần bật.

Thân thể cô mềm nhũn, hai chân bây giờ cũng không thể đứng thẳng.

"Nếu anh cảm thấy tôi bẩn, thì đừng chạm vào tôi." Giang Nguyệt giãy giụa đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra, đột nhiên ngắt lời anh:

"Những gì anh yêu cầu tôi làm thì tôi đã làm được rồi, chuyện còn lại không liên quan gì đến anh."

Tiêu Kỳ Nhiên đã ngồi trở lại ghế lớn, sắc mặt lãnh đạm có chút âm trầm:

“Không liên quan gì đến tôi? Danh tiếng của cô, tôi không quan tâm, nhưng cô đừng làm hỏng danh tiếng của Giang San!”

Giang Nguyệt đứng tại chỗ, chậm rãi gật đầu, giọng có chút tê dại: “Tìm tôi đến rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng: “Vừa rồi không phải cô ra điều kiện với tôi, muốn học cách điều hành công ty sao?”

Hắn dùng đầu ngón tay gõ gõ văn kiện trên bàn: “Đây là hợp đồng Trương Nghị vừa gửi đến, công ty luật cần sao lưu lại. Tống Du chính là luật sư phụ trách của Giang San, cô đi đưa cho cậu ta đi.”

Giang Nguyệt rũ mắt, biết đây là hắn sai cô đi chạy việc vặt. Nhưng cô cũng không thèm để ý, lúc tiến lên lấy hợp đồng, cổ tay bỗng nhiên bị người đàn ông nắm chặt.

"Giữ mình trong sạch, đừng để tôi phải luôn nhắc nhở cô." Tiêu Kỳ Nhiên khẽ cau mày, trên tay dùng thêm lực:

“Thịnh Sóc Thành không phải người mà loại như cô có thể bám vào. Đừng không biết tự lượng sức mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play