“Báo cảnh sát?” Giang Nguyệt buồn cười nhìn cô: “Để cảnh sát Vienna bắt anh ta vì tội gì?”
Tĩnh Nghi rất nghiêm túc: “Đương nhiên là tội bắt cóc phụ nữ.”
Giang Nguyệt không kìm được mà bật cười thành tiếng. Không ai biết, hai người bọn họ đã trải qua một cuộc bỏ trốn nhỏ như thế nào, và đã trải qua những gì ở bên bờ sông Danube yên tĩnh, như vậy đã khiến Giang Nguyệt toại nguyện rồi.
Đây là sự lãng mạn ngọt ngào mà chỉ có hai người bọn họ biết.
…
Lễ khai mạc Liên hoan nghệ thuật được sắp xếp biểu diễn tại Nhà hát Opera Quốc gia Vienna.
Cho dù đó là một vở nhạc kịch, hoặc một vở opera cổ điển, hay là một phong cách mới, thì mỗi vở kịch đều cực kỳ chất lượng, có thể coi là một yến hội lớn.
Bất kỳ khách quý nào có thư mời đều có thể vào xem và thưởng thức nghệ thuật kinh điển với giới quý tộc hoàng gia.
Giang Nguyệt gần như cả ngày ngâm mình nơi nhà hát, đắm chìm trong nhảy múa và âm nhạc.
Chờ tiết mục cuối cùng kết thúc, Giang Nguyệt mới luyến tiếc đứng dậy.
Trong khi đó, Quốc vương Áo Fraser IV, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đang nói chuyện với Hoàng hậu Tiana yêu dấu của mình, hai người đã có một cuộc thảo luận thú vị về những bất ngờ vừa được phát hiện.
“Tiana, em có chắc mình không nhìn lầm không, thật sự là 'Love duet'?”
Fraser IV chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngài thế nào cũng không nghĩ tới, ở trên cổ một nữ nhân lại nhìn thấy tuyệt thế châu báu kia.
Tiana chải mái tóc vàng óng, sự đoan trang cùng tao nhã toát lên từ vị Hoàng hậu cao quý, lông mày cô nhíu lại, giơ tay che môi:
“Đó là châu báu do mẹ của em tự mình thiết kế, làm sao có thể nhìn lầm được?”
Hai người liếc nhau, ăn ý cười một tiếng.
“Lát nữa trở về, tôi sẽ nhắn tin với Xexres, xem xem có phải cậu ấy mang theo tiểu bảo bối đến Vienna làm khách hay không.”
Fraser IV nói đến một nửa, Tiana cũng đã xách theo làn váy cổ điển nặng nề, hướng về phía Giang Nguyệt mà đi tới, cô ấy thực sự tò mò.
Giang Nguyệt vốn định đi theo đám người từ trong nhà hát đi ra ngoài, kết quả phát hiện người xung quanh bỗng nhiên ít dần, cho đến khi một mỹ nữ ăn mặc hoa lệ, rõ ràng là thân phận hoàng gia dừng ở trước mặt Giang Nguyệt, mỉm cười nhìn cô.
...
Trong tòa nhà thương mại ở Áo, Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng đã kiểm tra tất cả các hạng mục, gia hạn lại một lô hợp đồng mới, ngồi trong xe trở về Vienna.
Anh mệt đến mức chỉ cần nhắm mắt là sẽ chìm vào giấc ngủ, vì để duy trì tỉnh táo, anh chỉ có thể hút thuốc trong xe để lấy lại tinh thần.
Tiêu Kỳ Nhiên cầm điện thoại di động, thở ra một hơi, gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, thông báo tiếp theo sẽ đi đón cô.
Một giây liền bị cúp máy.
Tiêu Kỳ Nhiên: “?”
Anh liếc mắt nhìn tên cuộc gọi, xác định không gọi nhầm, lại gọi tới một lần nữa.
Lần này trực tiếp gọi không được.
Tiêu Kỳ Nhiên khó hiểu, hai hàng lông mày toát ra sự chần chừ, anh thật không hiểu rốt cuộc đã chọc giận cô ở đâu.
Đối phương rất nhanh gửi tin nhắn đến, giải đáp nghi hoặc của anh.
[Tôi làm khách tại Cung điện Hoàng gia Vienna, không tiện trả lời điện thoại.]
Tiêu Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trái tim căng thẳng xem như có thể buông xuống, anh lại chuyển sang một hộp thoại khác đã lâu không liên lạc được.
Quả nhiên, đối phương từ hai giờ trước cũng đã gửi cho anh một tấm ảnh. Thì ra nữ nhân nhỏ của anh ban nãy cúp điện thoại, hiện tại đang cực kỳ tao nhã ở Hoa viên Hoàng gia uống trà chiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT