Giang Nguyệt tựa vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng nỉ non: “Tôi chỉ là sợ, chờ sau khi tỉnh ngủ, tất cả đều không thấy đâu nữa.”
Cô thực sự không cảm thấy an toàn.
Tối nay thật tuyệt vời khiến Giang Nguyệt không muốn kết thúc. Chỉ sợ sau khi mở mắt ra, cô sẽ phát hiện đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng hư ảo đẹp đẽ.
“Không, ngày mai khi em tỉnh lại, tất cả những chuyện này vẫn sẽ còn tồn tại, tôi cam đoan.”
Giang Nguyệt cùng Tiêu Kỳ Nhiên nhìn nhau, muốn từ trong ánh mắt của anh phân biệt thật giả, nhưng không quá mấy giây đã bại trận.
Cô mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh, cảm giác say rượu, cô cảm thấy mình lạc vào cõi hư ảo, hình ảnh trước mắt cũng không chân thật nữa.
Cảnh đêm giao nhau với gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Ân Tuấn, Giang Yến Ly chủ động vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, dâng lên một nụ hôn ngọt ngào.
Giấc mơ cũng tốt, thực tế cũng được, để cho cô đắm chìm hưởng thụ bong bóng mơ mộng ngắn ngủi này...
Việc Giang Nguyệt chủ động hôn tới thật sự quá đột ngột, Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đôi mắt rơi trên môi cô, lại áp đảo mà hôn xuống.
Môi và răng giao hòa, bắt đầu có tiếng “Ưm” rất nhỏ.
Ánh đèn trong khoang thuyền mờ đi, chỉ có phía trên vị trí của bọn họ, một ngọn đèn dầu sáng lên, ánh sáng ấm áp rải lên cơ thể hai người.
Vòng cổ kim cương trên cổ cô khúc xạ ánh sáng lóng lánh, toát lên vẻ đẹp rực rỡ độc đáo của nó.
“Vòng cổ này rất hợp với em.”
Chú ý tới tầm mắt anh rơi vào cổ mình, trong đầu Giang Nguyệt chợt lóe, bất chợt nhớ tới cái gì đó, chẳng trách trước đó anh không yêu cầu cô chụp ảnh đeo vòng cổ.
Bởi vì Tiêu Kỳ Nhiên biết, anh hoàn toàn có cơ hội tận mắt nhìn thấy một màn này. Tận mắt nhìn thấy cô đeo vòng cổ anh tặng, rạng rỡ xuất hiện trước mặt công chúng, tiếp nhận sự thưởng thức và thán phục của mọi người.
Thật là xấu xa!
Nhớ tới rõ ràng anh đã đến Vienna, còn cố ý nói mình không dành được thời gian, trong lòng cô nổi lên ý định trả thù, cố ý cắn môi anh.
Đau đớn bất ngờ không kịp đề phòng truyền đến, Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, nhìn thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của cô sau khi thực hiện được, anh bật cười lắc đầu:
“Giang Nguyệt, em đang khiêu khích tôi.”
Anh nhìn mặt cô, ngón tay vòng qua lưng cô, váy được làm bằng chất liệu mền mại, anh dễ dàng kéo làn váy lên, ngón tay dần dần hạ xuống luồn vào trong váy cô.
Giang Nguyệt hít thở thật sâu, trong cổ họng tràn ra tiếng “hừ” nhẹ, vòng eo dần dần trở nên mềm hơn, cơ hồ muốn tan ra trong ngực anh.
Anh hiểu Giang Nguyệt, và cô thuận theo anh, đó là một sự phù hợp hoàn hảo.
Vốn chỉ chọc ghẹo cô, nhưng khi đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ẩm ướt, Tiêu Kỳ Nhiên liền cảm thấy ngoài ý muốn, giọng khàn khàn:
“Em không phải đến kỳ sinh lý sao?”
Anh vẫn còn nhớ rõ, cô vừa nói tại bữa tiệc rằng mình không thể uống được nước đá.
Giang Nguyệt hoàn toàn không dám ngước mắt lên, cô vùi toàn bộ khuôn mặt vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ: “Tôi chỉ là vì cự tuyệt tên người Pháp kia...”
Tiêu Kỳ Nhiên Trong nháy mắt hiểu rõ.
“Xem ra vừa rồi là tôi nói sai.” Giọng nói của anh trầm thấp với ý cười: “Đôi khi nói dối, cũng là một cách để tự bảo vệ mình nha.
Anh cười hôn lên trán cô, lại rút tay ra. Dưới ánh đèn, đầu ngón tay hắn lóe lên trong suốt.
“Nguyệt Nguyệt, cái gì thế này, chẳng lẽ cơ thể của em được làm bằng nước hủh?” Tiêu Kỳ Nhiên cố tình hỏi.
Giang Nguyệt xấu hổ đến mức hoàn toàn không dám nhìn, gắt gao mím môi, không dám có bất kỳ động tác tiếp theo nào. Cô ngồi trên đùi anh, có thể cảm nhận rõ ràng một chỗ nào đó đang cứng rắn chống lên thắt lưng cô, tay cũng ôm cô càng chặt.
Nên là có bước tiếp theo…
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ ôm một lúc và vỗ nhẹ vào mông cô: “Đi vào cabin ngủ đi, giường đã được trải sẵn rồi, ngoan nào.”
Giang Nguyệt mở mắt ra, yếu tố xao động trong cơ thể dần dần bình phục lại, ánh mắt cô mơ hồ:
“Không có...?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT