“Nếu như là trước kia, tôi còn chưa có bản lĩnh nói những lời này. Nhưng hiện tại toàn bộ Tiêu gia đều do tôi quản lý, tôi có năng lực hứa hẹn với em những thứ này, cũng cam đoan có thể thực hiện được.”
Thế này chẳng khác gì nói thẳng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ biến thành ăn mày và bị đá ra khỏi nhà? Giang Nguyệt nghe xong thì không tự chủ được mà siết chặt tay.
“Cho tôi những thứ này có ích lợi gì, tôi cũng không biết quản lý công ty. Đến lúc đó phá sản thì không phải công ty lại rơi vào tay anh à, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Em có thể thuê tôi làm cố vấn công ty, đến lúc đó tôi sẽ làm việc cho em.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói rất nhẹ nhàng, âm thanh đùa cợt nhưng không phải là hoàn toàn không thể:
“Nếu công ty phá sản, em cũng có thể bắt tôi chịu trách nhiệm.”
Giang Nguyệt trong lòng tê dại, trước đó, cô luôn nghĩ rằng bản thân thích những lời ngọt ngào như “Tôi yêu em” mà không nghĩ tới, thì ra lời nói bình tĩnh lý trí này cũng có thể lãng mạn như vậy.
Cô hơi xấu hổ: “Nhưng trong trường hợp này, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi là vì tiền của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướn mày, ý cười thản nhiên: “Vậy tôi hẳn là may mắn, cũng may tôi có tiền, bằng không cũng không có chỗ nào hấp dẫn được em.”
Không yêu thì mới nghĩ phụ nữ thực dụng, khi thực sự yêu một người, cũng sẽ chỉ lo lắng rằng tiền của mình quá ít, không thể giữ được người mình yêu.
Giang Nguyệt thật sự thích tiền, nhưng may mắn thay, điều anh không thiếu nhất là tiền.
“Được rồi, vậy tôi sẽ cân nhắc.” Giang Nguyệt khịt mũi, vẫn giả bộ như cũ: “Anh còn chưa qua thời gian thử việc đâu.”
Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô, nghe cô ở trong ngực còn đang nói về thời gian thử việc, anh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười:
“Được rồi, vậy tôi ước là có thể mau chóng vượt qua vậy.”
Thuyền lặng lẽ lướt trên sông, sóng nước ban đêm chậm rãi, hai người họ tựa vào nhau. Giang Nguyệt đơn thuần hỏi anh:
“Ở đây không có nến, làm sao anh có thể ước nguyện được?”
Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô nhắm mắt lại. Giang Nguyệt nghe lời nhắm mắt, chờ ngửi được mùi khói, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Không biết anh lấy từ đâu ra một hộp pháo bông que, trong tay cầm một cây vừa dùng bật lửa châm lửa, pháo bông “lạch tạch” bắt đầu nở rộ sắc kim quang.
“Như vậy có thể tính là đạo cụ ước nguyện không?” Anh nhìn cô, trên mặt có chút đắc ý.
Thật kỳ quái, rõ ràng pháo hoa vừa rồi rất chấn động, nhưng cô lại cảm thấy ánh sáng trước mắt này, so với vừa rồi càng thêm mê người rực rỡ.
Luồng sáng mờ ảo phản chiếu gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm thâm thúy tuấn lãng, Giang Nguyệt ngắm anh, bỗng nhiên bật cười, trong mắt chảy ra giọt nước mắt trong vắt.
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh thật ấu trĩ!”
Tiêu Kỳ Nhiên bất mãn nhíu mày, khóe môi lại nhếch lên: “Vậy em có muốn chơi hay không?”
“Muốn!”
Vì thế mà hai người trưởng thành ở trên boong tàu đốt pháo bông, hào quang tỏa sáng phản chiếu trên mặt nước, bọn họ chơi đùa hồi lâu, sau cùng không hẹn mà ôm chầm lấy nhau.
Đêm khuya sẽ rất lạnh, Tiêu Kỳ Nhiên đưa Giang Nguyệt trở về khoang thuyền, nhân viên phục vụ thân mật đưa tới rượu trái cây, để cho hai người bọn họ uống làm ấm thân thể.
Đêm nay thật sự là vui vẻ, Giang Nguyệt đã uống vài chén rượu trái cây. Rượu trái cây hương vị ngọt ngào, nhưng cũng dễ khiến người ta say.
Đặc biệt là Giang Nguyệt đã lâu không uống rượu, tửu lượng đã không còn khá như trước. Mí mắt cô bắt đầu trĩu xuống, không biết là do say hay buồn ngủ.
“Buồn ngủ à?” Tiêu Kỳ Nhiên vòng tay qua eo cô, dịu dàng nhỏ giọng hỏi.
Giang Nguyệt ngẩng lên nhìn mặt anh, bỗng nhiên cười rộ lên: “Hơi buồn ngủ, nhưng lại không nỡ ngủ.”
“Sao lại không nỡ ngủ?” Anh nhướn mày, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Giang Nguyệt đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Tiêu Kỳ Nhiên, giống như là nói cho anh nghe nhưng lại nghĩ là đang lẩm bẩm, thanh âm nhẹ nhàng:
“Tôi sợ sau khi thức giấc, tất cả những thứ này sẽ biến mất.”
Tác giả:Vừa mới qua thất tịch, tặng mọi người một đoạn nhỏ phiên bản ngọt ngào cho thất tịch nha ~ Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện ạ!
____
Tiểu Nguyệt Nguyệt không có tiền mừng tuổi, lúc ba tuổi chỉ có thể đứng ở bãi đất trống trước cửa nhà, xem những đứa nhỏ khác bắn pháo hoa.
Bọn họ cầm trên ta những cây “đũa phép thần tiên”, vẫy thành dải ánh sáng lấp lánh vào ban đêm, huyền diệu và mơ mộng.
Giang Nguyệt lén chạy đến quầy hàng mua pháo hoa hỏi ông chủ, hóa ra giá của một hộp “đũa tiên” là năm ngàn. Năm ngàn đồng không tính là đắt tiền, nhưng lại là chấp niệm trong lòng cô.
Sau khi lớn lên, trong một cuộc phỏng vấn, tình cờ được người dẫn chương trình hỏi về điều yêu thích, Giang Nguyệt thuận miệng nói là pháo hoa.
Vốn tưởng rằng sẽ không có ai nhớ tới. Nhưng khi Tiêu Kỳ Nhiên ở trên boong tàu trịnh trọng lấy ra một hộp pháo bông chưa đến mười ngàn đồng, Giang Nguyệt vừa khóc vừa cười.
“Đồ ngốc, tôi đã trưởng thành rồi, sẽ không thích chơi loại này nữa.”
“Coi như là tôi thích, em chơi cùng tôi, có được không?”
Khi còn nhỏ không thể thực hiện mong muốn này, sau đêm nay, cuối cùng đã được bù đắp và an ủi.
Những nơi nội tâm từng bị ướt đẫm, bắt đầu từng chút từng chút có ánh sáng ấm áp chiếu vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT