Giang Nguyệt mím môi dưới, cuộc điện thoại ngoài ý muốn này, khiến cô nhất thời không nói nên lời, nửa ngày cũng không nghĩ ra một câu.
“Nguyệt Nguyệt.”
Giang Nguyệt không trả lời, chỉ chờ hắn nói tiếp.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh lại, bình tĩnh hỏi cô: “Vừa rồi vì sao em lại tức giận?”
Hoá ra hắn biết cô đang tức giận.
Giọng nói của Giang Nguyệt rất nặng, khiến cho giọng điệu nói chuyện của cô có chút uể oải: “Biết tôi tức giận, vì sao anh không gọi lại hỏi tôi một chút?”
Trong giọng điệu của cô có âm cuối như đang làm nũng.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, giọng nói của hắn bất giác chậm lại: “Tôi muốn gọi lại cho em, nhưng tôi sợ em sẽ càng thêm tức giận hơn.”
Hắn nói một cách nghiêm túc: “Lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Nước mắt Giang Nguyệt đang giàn giụa, nhưng cô nhịn không được mà bật cười, nhưng rồi lại rất nhanh lạnh lùng trở lại:
“Có cái gì mà phải chú ý, dù sao anh đối với ai cũng giống như vậy.”
“Ai giống ai cơ?” Tiêu Kỳ Nhiên bị một câu không đầu không đuôi của cô làm cho bối rối, hắn luôn cảm thấy trong lời nói của cô có ý tứ khác:
“Nguyệt Nguyệt, em đang nói cái gì vậy?”
Giang Nguyệt giận dỗi nói ngược lại: “Không có gì, tôi chỉ tuỳ tiện nói.”
Nhiều năm như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên rất giỏi trong việc đoán lòng người ở trên thương trường. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trí của một cô gái lại khó đoán như vậy.
Nó còn khó hơn là khi anh đàm phán hợp đồng mấy chục tỷ.
Hắn hít một hơi thật sâu, giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Nếu… thật sự không có gì, vậy tôi cúp máy trước nha, bây giờ tôi vẫn còn đang ở bên ngoài, lát nữa còn có việc.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã gần mười một giờ.
Giọng nói của hắn rất nhạt, Giang Nguyệt bất giác túm chặt gối ôm trong ngực, nghe thấy tiếng xe bên kia của hắn, trong lòng cảm thấy trống rỗng, buột miệng nói:
“Chuyện gì, đi kể chuyện cho những cô gái khác sao?”
Vừa nói ra, Giang Nguyệt đồng thời nhắm chặt hai mắt lại, vô cùng hối hận.
Tại sao cô lại hỏi ra khỏi miệng!
Không cần người khác nhắc, Giang Nguyệt cũng ngửi thấy mùi giấm nồng nặc, hàm răng cô chua xót:
“Tôi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, ước chừng có thể nghe ra được sự quật cường cùng không tự nhiên trong miệng cô:
“Ừ, em chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, vậy tôi liền tuỳ tiện giải thích một chút vậy.”
“Bây giờ tôi phải về công ty tăng ca, có mấy hạng mục cần phải xử lý, ngày mai công ty họp cần phải dùng đến.”
Giang Nguyệt nín thở.
Tiêu Kỳ Nhiên rất kiên nhẫn giải thích với Giang Nguyệt: “Không có người khác, tôi cũng bảo Tiết An về nhà nghỉ ngơi, chỉ có một mình tôi, không tin tôi có thể gọi video với em.”
Tim Giang Nguyệt đập rất nhanh.
Dù sao vừa rồi cô cũng đã hỏi ra miệng, cô cũng không sợ xấu hổ thêm một lần nữa: “Vậy lúc trước thì sao? Anh cũng sẽ vừa tăng ca như vậy, vừa gọi video với người khác sao?”
“Giang Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên gọi tên cô, giọng điệu nghiêm túc: “Vừa rồi, em vẫn luôn tức giận, nhưng tôi không hiểu em đang tức giận cái gì.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT