Nhìn hộp thuốc lá trống rỗng trong lòng bàn tay, Tiêu Kỳ Nhiên thầm mắng một tiếng, tâm tình phiền não hiện tại của anh đã sắp đạt đến đỉnh điểm.

Nghĩ đến vừa rồi Giang Nguyệt ở trên mặt nịnh nọt vậy mà lại nở cười thật dối trá, lòng bàn tay anh siết chặt, hộp thuốc lá bị anh bóp nát.

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên loay hoay tìm thuốc lá mà vẫn không tìm được một điếu thuốc nào, Tiết An sợ hãi đưa hộp thuốc của mình qua:

“Tiêu tổng, anh muốn hút này không?”

Tiêu Kỳ Nhiên: “...”

Advertisement

Anh liếc mắt nhìn tờ giấy bọc ngoài hộp thuốc đã bị bóp đến nhăn nhúm, cuối cùng vẫn đón lấy điếu thuốc.

Khi sương khói tản ra bốn phía, phiền não trong lòng anh mới được giảm đi một chút.

“Tiêu tổng, anh cũng đừng quá sốt ruột.” Tiết An thấy hai hàng lông mày của anh nhíu chặt một chút, vì thế khuyên nhủ: “Chị Giang Nguyệt đoán chừng là cố ý chọc anh tức giận thôi.”

“Có ý gì?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, trong ngữ điệu không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Advertisement

“Anh nghĩ đi, lúc trước Trần tổng lợi dụng chị ấy như vậy. Chị Giang Nguyệt là một người khôn khéo, làm sao có thể có tình cảm tốt đối với một người lợi dụng mình?”

Lúc Tiết An phân tích cũng không quên liếc nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên, biểu cảm của anh vẫn luôn lãnh đạm như trước.

Thoạt nhìn có vẻ như là không quan tâm chút nào, nhưng lại làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ thật sự trong lòng anh.

“Chị Giang Nguyệt luôn suy nghĩ thấu đáo, lại biết chừng mực, chắc chắn không thể tùy tiện thân thiết với người đàn ông khác như vậy, vừa rồi nụ cười của chị ấy rất giả, so với lúc tham gia liên hoan phim nụ cười còn giả hơn nhiều.”

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.

Hồi tưởng lại nụ cười vừa rồi trên khóe môi Giang Nguyệt, đúng là không quá chân thật.

Nhưng cô có từng cười chân thật tự nhiên sao?

Anh không có ấn tượng gì.

Nhưng ít nhất nụ cười đó là không.

...

Chờ đến khi ngồi yên vị trong nhà hàng, Trần Tư Tề đưa cho Giang Nguyệt một bản hợp đồng, bên trong ghi rõ thỏa thuận giữa hai người.

Điều khoản vô cùng rõ ràng.

Nội dung cũng chỉ có vài điều, chủ yếu là cô cùng với Trần Tư Tề trải qua các hành động nên có của một cặp tình nhân, sau đó cô công bố thân phận của mình, để cho mọi người đều biết cô sắp trở thành vợ của Trần Tư Tề.

Giang Nguyệt nghiêm túc đọc hết một lượt, không chút do dự ký tên, ký xong liền ngẩng mặt cười: “Thì ra thứ được chuẩn bị lại là cái này.”

“Cô không hài lòng?” Trần Tư Tề hỏi cô.

“Có chút đi.” Giang Nguyệt cười một tiếng: “Có một loại cảm giác có được tự do trong thời gian ngắn ngủi, rồi lại bị trói buộc.”

Trần Tư Tề rót nước trà cho cô, động tác tao nhã: “Tôi sẽ không khống chế quá mức cuộc sống riêng tư của cô, chỉ cần duy trì màn kịch này trước mặt người ngoài là được.”

“Được rồi. Quả nhiên làm người không thể có tự do tuyệt đối, đều chỉ là đang khiêu vũ với xiềng xích dưới chân mà thôi.” Giang Nguyệt cười cười, nhận lấy ly nước trà từ tay đối phương, uống xuống một ngụm.

Hợp đồng này, cô ký rất dễ dàng.

Dễ dàng hơn cô nghĩ.

Hình như cũng không khó tiếp nhận đến vậy.

“Tôi nói ngắn gọn với cô về lịch trình tiếp theo.” Trần Tư Tề ngồi thẳng người, giọng điệu mang theo tính chất công việc:

“Kế tiếp sẽ dẫn cô đi gặp cha mẹ tôi, sau đó chính là quá trình đính hôn, lĩnh chứng.”

“Ngày tổ chức hôn lễ dự kiến vào tháng 9 năm nay, cô cảm thấy thế nào?”

Trần Tư Tề rất nghiêm túc thảo luận về những thứ cần chuẩn bị cho ngày cưới với Giang Nguyệt, còn thân mật hỏi ý kiến và suy nghĩ của cô:

“Cô có ý tưởng gì không, quà tặng có muốn tự mình chọn không? Phù dâu thì như thế nào, có chọn được người phù hợp chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play