Tiêu Kỳ Nhiên giống như con dã thú ra vẻ nho sĩ, cuối cùng hắn cũng xé rách chiếc mặt nạ kia ra.

Đúng vậy, bây giờ mới giống hắn.

“Không cần phải hỏi, là thứ Tiêu tổng không cho tôi nổi.” Giang Nguyệt thản nhiên cười nói:

“Cho nên, hiện tại chúng tôi có thể đi chưa?”

Giang Nguyệt mặc dù là đang mỉm cười, nhưng đôi mắt của cô được bao phủ bởi một tầng lạnh giá xa cách, ngăn cách anh ở bên ngoài.

Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay đều không cúi đầu quá lâu, hắn nhìn Giang Nguyệt chằm chằm vài giây, rồi cười lạnh một tiếng, quyết đoán lui về phía sau nửa bước.

Advertisement

Giang Nguyệt lộ ra nụ cười, đi lên phía trước cực kỳ tự nhiên nắm lấy cánh tay của Trần Tư Tề, giống như cô đã từng nắm lấy cánh tay của Tiêu Kỳ Nhiên vậy:

“Vậy chúng tôi đi trước, tạm biệt Tiêu tổng.”

Trong khoảnh khắc khi mà cửa xe đóng lại, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt lập tức biến mất, phảng phất như nụ cười xán lạn cùng ngọt ngào vừa rồi của cô giống như chỉ là một tia thoáng qua thôi.

Thêm một giây nữa cũng dư thừa.

Advertisement

Hai người đều không chủ động nói chuyện trước, vẫn là Trần Tư Tề lái xe đi được khoảng một lúc, mới cảm khái nói:

“Cái này có chút không giống với tưởng tượng của tôi.”

“Sao lại không giống?” Giang Nguyệt quay đầu hỏi anh ta.

Trần Tư Tề thẳng thắn nói: “Lúc trước tôi rất tò mò, tôi chưa bao giờ thấy ai nói xấu tình nhân của mình đến mức này.”

Đám người này muốn phụ nữ, xinh đẹp, quyến rũ, trong sáng, đáng yêu…

Tóm lại chỉ cần có tiền, thì muốn loại phụ nữ nào mà chả được.

Thấy hợp thì giữ bên người, không hợp thì cứ đưa tiền vứt đi là được, không cần phải quá tính toán chi li.

Còn loại người như Tiêu Kỳ Nhiên, vừa muốn chế giễu lại vừa muốn chiếm đoạt, thật sự là hiếm thấy.

Giang Nguyệt chỉ cười cười.

Thấy cô không quá muốn tiếp tục đề tài này, Trần Tư Tề liền chuyển chủ đề:

“Lúc trước cô từ chối tôi, tại sao bây giờ lại đột nhiên lại đồng ý?”

Giang Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh ta, cười nói: “Hiện tại mục đích của anh đều đã đạt được, còn hỏi lý do của tôi làm gì.”

“Chỉ là tôi có chút tò mò. Nghe nói ngày cô gọi điện, là cô vừa xảy ra tai nạn đuối nước, được đưa đến bệnh viện để cấp cứu.”

Trần Tư Tề nắm lấy vô lăng, giọng nói dịu dàng: “Tôi còn tính muốn qua thăm cô, cô đã gọi điện thoại tới trước, còn đồng ý một cách sảng khoái như vậy. Giống như cô đột nhiên thông suốt hết tất cả vậy.”

Giang Nguyệt cũng không phủ nhận: “Đúng là tôi đã nghĩ thông suốt.”

Trần Tư Tề hỏi: “Nghĩ như thế nào?”

Giang Nguyệt không kiêng dè nói: “Chính là giống như anh nói, người ở tầng dưới cùng như tôi nếu chỉ dựa vào chính mình, thì cả đời này tôi đều không có khả năng thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên.”

“Vừa rồi anh cũng thấy, nếu như không có anh ở đây, tôi có thể sẽ bị hắn trực tiếp kéo vào trong xe, làm sao còn có cơ hội phản kháng.”

Giữa các giai cấp với nhau đúng là có một khoảng cách khác.

“Nếu Trần tổng…” Giang Nguyệt hơi dừng lại, đổi giọng nói: “Nếu như anh có thể chống lại Tiêu Kỳ Nhiên, lại có thể đảm bảo cho tôi một cuộc sống ổn định, thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối.”

Cô lại cười, nhưng lúc này giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc: “Hơn nữa, thời hạn hiệu lực không phải chỉ có ba năm thôi sao, tôi có thể chờ được.”

Trần Tư Tề liếc nhìn Giang Nguyệt một cái.

Anh ta ngược lại là muốn nói là, với tính cách đáng yêu lại vừa dịu dàng của cô như vậy, hơn nữa còn có vẻ đẹp được ông trời ưu ái của cô, ba năm nữa anh ta cũng không chắc là sẽ thả cô đi.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên làm không được, thì anh ta cũng không nhất định có thể làm được.

Nhưng Trần Tư Tề cũng không nói ra.



Trên đường trở về, bầu không khí trên chiếc xe Maybach mui bạc bị kìm nén đến đáng sợ.

Tiết An đang lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu để quan sát sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên, cân nhắc vài lần, xây dựng tâm lý, cậu ta mới lấy hết dũng khí hỏi Tiêu Kỳ Nhiên là hắn định đi đâu.

Tiêu Kỳ Nhiên hút hết điếu này đến điếu khác, lúc hắn muốn hút thêm một điếu nữa, thì trong hộp đã trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play