“Giang Nguyệt, tôi gọi qua đây là đế nghe ý kiến của cô.” Khóe môi Trần Tư Tê hơi mím lại, giọng nói mang theo một chút ý cười:

“Tôi tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ, càng tôn trọng suy nghĩ của cô.”

“Quan trọng nhất là…” Trần Tư Tê dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu như cỏ có ý cự tuyệt, tôi sẽ cố gắng thuyết phục đến cùng.”

Một câu này không khỏi chọc cười Giang Nguyệt, cô mím môi cười, trong lời nói không lưu lại chút nhược điểm nào:

“Khó có dịp được Trần tống chiếu cố như thế, ngược lại làm cho tôi càng không có lý do cự tuyệt.”

“Chỉ là, hiện tại tôi còn ở dưới trướng Giang San, còn có một bộ phim điện ảnh và một bộ phận nhỏ phát ngôn chưa quay xong, phải đợi đến khi hợp đồng kết thúc…”

“Giang Nguyệt, tỏi nghe nói gần đây Tiêu Kỳ Nhiên dây dưa với cô.” Trần Tư Tê thản nhiên nói, trong lời nói mang theo ngữ khí chắc chắn.

Rõ ràng là anh ta đã tìm hiểu tin

tức.

Giang Nguyệt dừng một giây, vừa định nói cái gì để ứng phó, Trần Tư Tê lại bất thình lình mở miệng:

“Chỉ dựa vào năng lực của một mình cô, e là không thoát khỏi anh ta được đâu.”

Giang Nguyệt kinh ngạc.

“Trong giới đều biết, trước khi kim chủ cảm thấy chán, hắn sẽ không buông tay.”

Trần Tư Tê giống như là rất hiểu rõ loại người này, ngữ khí cũng bình tĩnh, điềm đạm: “Còn tiếp tục tiẽu hao như vậy, cô sẽ không có khả năng thoát khỏi.”

“Trừ khi chờ hắn chân chính cảm thấy chán rồi.” Giọng nói của Trần Tư Tê ẩn ý: “Giang Nguyệt, cô là người thông minh, cô hẳn là hiểu ý của tôi.”

Giang Nguyệt nhất thời nói không nên lời.

Cô đương nhiên hiểu được, bất kể là cô dùng tâm tư nhỏ của mình đùa giỡn như thế nào, bất kể cỏ nói hoành tráng ra sao, nói âm dương quái khí thế nào, ở trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, cũng chỉ là đang chơi trò lạt mềm buộc buộc chặt.

Trước khi anh thật sự muốn buông tay, cô tuyệt đối không có khả năng có cơ hội rời đi.

Đó là một bất lực đến đáng thương.

“Trần tổng rốt cuộc muốn nói cái gì?” Giang Nguyệt có chút không vui, hơi nhíu mày:

“Chuyện riêng của tôi không cần đến phiên Trần tổng nhúng tay vào quản.”

Trong lời nói của cô dễ dàng nghe ra được chút cảnh báo.

Đã sớm đoán được Giang Nguyệt sẽ giận dữ, Trần Tư Tề cũng không nhanh không chậm tiếp tục nói:

“Tôi không phải tới uy hiếp cô mà là bên tôi gặp chút ít phiền toái.”

“Sở dĩ tôi nói với cô những thứ này, chỉ là muốn cùng cô làm một cái giao dịch nhỏ. Tôi đến đế giúp cô thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên, còn cô thì cần giúp tôi một việc nhỏ khác.”

Giọng điệu của Trần Tư Tề ẩn chứa sự nghiêm túc và đứng đắn khiến người ta khó có thể bỏ qua:

“Cô có thể lựa chọn từ chối hợp tác với tôi, nhưng ít nhất cũng nẽn để cho tôi có cơ hội nói ra giao dịch này với cô.”

Trần Tư Tê nhắn cho Giang Nguyệt một địa chỉ, nói là muốn nói chuyện trực tiếp với cô.

Địa chỉ anh ta đưa là một quán trà tư nhân. Giang Nguyệt đi vào, cô liền chú ý tới phong cách trang trí màu vàng ấm áp trong quán, trong chiếc bình trước quầy pha chế có đặt một bó hoa cúc mặt trời, tổng quan nhìn rất ấm áp, nhưng hôm nay lại không có khách.

Trên bàn còn bày một cái máy pha trà trong suốt, còn đang sủi bọt lăn tăn, hơi nước cũng từ trong lồ thông hơi bay ra ngoài, phát ra tiếng xì xèo.

Đó là một tiếng động rất nhẹ nhàng.

Giang Nguyệt đi tới, Trần Tư Tê đang đứng ngay sau quầy pha chế, cố tay áo sơ mi kẻ sọc được vén lên một đoạn, làm giảm đi cảm giác thương nhân bình thường của anh ta, thoạt nhìn lại càng thêm bình dị, gần gũi.

Anh chính là chủ sở hữu của quán trà này.

“Tới rồi?” Trần Tư Tê nâng cằm lên, ý bảo cô tự tìm chổ ngồi xuống trước, anh muốn tự mình pha trà.

Nhìn ra được, Trần Tư Tê đây là muốn chiêu đãi cô cho thật tốt.

Giang Nguyệt cũng không đi tìm chổ ngồi xuống, mà trực tiếp ngồi xuống đối diện quầy pha chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play