Giang Nguyệt tắm rửa qua loa, mơ màng ngã xuống giường rồi ngủ.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc an thần, Giang Nguyệt mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cô đứng ở bên vách núi, thỉnh thoảng có tảng đá nhỏ từ bên chân rơl xuống, bên tai là tiếng gió vù vù.

Cảm giác sắp nhảy xuống vách đá, không thế chân thật hơn nữa.

Cô do dự đứng ở rìa, thân thể nhẹ nhàng lung lay sắp đổ, nếu gió lớn hơn một chút, dường như sẽ thổi cô rơi xuống.

“Chị Giang Nguyệt!”

Một tiếng hét lớn vang lên, Giang Nguyệt giật mình lập tức mở mắt ra.

“Chị sắp rơi xuống đất rồi!” Tiểu Diệp đứng ở cửa hét to lên một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ cô dậy, thì ra là cô bất tri bất giác lăn đến mép giường, lăn thêm một chút nữa sẽ lập tức ngã khỏi giường.

Khó trách cô lại mơ như vậy, thì ra là hiện thực và mộng cảnh chồng chéo lên nhau.

Ý thức quá mức trôi dạt khiến cho cô thiếu chút nữa không phân biệt rõ rốt cuộc là bản thân mình còn trong mộng hay đã ở hiện thực rồi.

Từ nhỏ đến lớn cô đều ngủ rất ngoan, rất ít khi lăn lộn trên giường như vậy, huống hồ là lăn đến mép của chiếc giường lớn ở khách sạn như này.

Gửi một tin nhắn đến hỏi bác sĩ Kiều, anh nói rằng đó là một tác dụng phụ của thuốc an thần, cho nên anh đã cho phép cô dựa vào tình hình của riêng mình để điều chỉnh liều lượng cho phù hợp.

“Tóm lại, giải pháp tốt nhất vẫn là để cho thể xác và tỉnh thần được thoải mái.” Kiều Cấn Nhuận nói: “Gần đây cô có gặp phải khó khăn gì không, có thể nói với tôi.”

Giang Nguyệt cong khóe môi, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: “Không có, thật ra gần đây tôi quay phim rất thuận lợi, cũng có thế là do cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi.”

Cỏ luôn theo thói quen an ủi người khác như vậy, Kiều cẩn Nhuận cũng không vạch trần cô: “Sắp quay xong rồi sao, đã gần đến tháng bảy rồi.”

Giang Nguyệt cầm di động tựa vào ghế nghỉ ngơi, một tay cầm ly Amerỉcano,tay kia đặt điện thoại vào bẽn tai: “Nhanh vậy rồi sao, còn có mấy ngày nữa đã đến ngày đóng máy rồi.

Giọng điệu Kiều cẩn Nhuận nhu hòa, giọng nói dịu dàng từ trong ống nghe truyền đến: “Đầu tháng tám Tống Du muốn tổ chức hôn lễ, cô có rảnh không?”

Lúc này Giang Nguyệt mới nhớ tới, Tống Du và Bạch Hạc còn có hôn ước: “Không tổ chức tiệc đính hôn sao?”

“Hai nhà bọn họ tương đối khiêm tốn, chỉ sắp xếp cho cha mẹ haỉ bên ngồi xuống gặp mặt một lần, chỉ có hôn lẻ mới có thể tổ chức lớn, sau đó hẳn là sẽ có thiệp mời đưa tới.”

Cũng không biết là ai, tiệc đính hôn được tổ chức long trọng kết quả lại trở thành chuyện cười cho thiên hạ, kết thúc không có gì tốt đẹp, chọc cho danh môn quý tộc náo loạn một phen.

So với nở mày nở mặt, đám người này càng sợ mất mặt hơn.

Giang Nguyệt hỏi thời gian chính xác, xác định khi đó mình đã đóng máy

xong, vì thế cười nói phải chờ thiệp mời của Tống Du, mới có thế đồng ý tham dự hôn lễ.

“Phí xuất hiện của tôi rất đắt, hy vọng đến lúc đó luật SƯ Tống sẽ thể hiện thành ý một chút.”

Giang Nguyệt cùng đám người này cũng coi như tương đối thân thiết, ngữ khí nói chuyện tự nhiên cũng thân hòa tùy ý một chút.

Kiều Cẩn Nhuận cười nói: “Tôi sẽ thay cô chuyển lời.”

Nói chuyện điện thoại với Kiều cẩn Nhuận xong, Giang Nguyệt tiện tay đặt điện thoại sang một bẽn, chuấn bị xem phần kịch bản còn lại, kết quả điện thoại lại rung lên hai cái.

Theo bản năng cho rằng Kiều cấn Nhuận vừa rồi còn chưa nói hết, Giang Nguyệt thuận tay bắt máy: “Còn có chuyện gì…”

“Giang tiểu thư.” Nghe thấy giọng nói của người đàn ông lịch lãm ở đầu dây bên kia, ngữ điệu cực kỳ chậm rãi: “Xin chào.”

Trần Tư Tê đột nhiên gọi điện thoại cho cô, Giang Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ.

Thì ra là về chuyện hợp tác với Hải Âm, cho nên bây giờ gọi đến đây là để hỏi qua ý kiến riêng của cô một chút.

“Anh và chị Trần trao đổi là được, tôi hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của chị ấy.” Giang Nguyệt nói xong, lại cầm lấy kịch bản, chuẩn bị cắt đứt cuộc gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play