“Chấp nhận sự thật bản thân không được yêu thương, vứt bỏ cái tôi kiêu căng ngạo mạn của cô đi.”

Nghe câu nói này, Giang Nguyệt nhếch môi cười tự giễu:

“Nhưng ngoài cái đó ra, tôi chẳng có gì cả!”

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt nói ra toàn bộ tâm tình của mình như vậy.

Sự kiêu ngạo của Giang Nguyệt giống như một tòa lâu đài cao cao trên mây, nhìn thì xinh đẹp tinh xảo, nhưng thật ra lại rất mong manh dễ vỡ.

Trước những sự thật mình không dám đối mặt, cô thường sẽ nảy sinh ra một loại kiêu ngạo, đây gần như đã trở thành tâm bệnh.

Giang Nguyệt luôn tin rằng mẹ cô rất yêu cô, chỉ là vì áp lực nên mới phải tái hôn. Cô cũng tin rằng em trai cô rất yêu cô, chẳng qua chỉ là nhất thời lạc lối, về sau còn có thể tỉnh ngộ.

Thậm chí cô còn tin rằng, tình cảm của Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô cũng là thật lòng.

Nhưng sự thật lại một lần nữa cho cô một cái tát.

Mà cái tát sau còn đau hơn cái tát trước.

Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Nguyệt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Tiêu Kỳ Nhiên nhận thấy cuộc đối thoại của hai người đang phát triển theo hướng không đúng. Anh điều chỉnh ngữ khí của mình chậm lại một chút:

“Cô hẳn là nên suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc là ‘cô muốn’ cái gì chứ không phải là cái ‘người khác muốn’.”

“Luôn cố gắng ngụy tạo bề ngoài giống như không hề có khuyết điểm nào, chẳng thà chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân. Không cần ngụy trang nội tâm, sống một cuộc sống theo ý mình muốn.”

Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt nói xong, dừng lại khoảng một giây, giống như tâm huyết dâng trào nói tiếp:

“Hoặc là, trước hết, thử đối xử chân thành với tôi xem?”

Đối xử chân thành với Tiêu Kỳ Nhiên?

Vẻ mặt Giang Nguyệt toát ra vẻ khiếp sợ, nhưng lại có chút do dự nói:

“Nhưng anh không thích điều đó!”

Giang Nguyệt còn nhớ rõ, lúc trước mình ỷ lại vào anh như thế nào, dựa dẫm vào anh như thế nào, nhưng tất cả chỉ đổi lại sự lạnh lùng của anh.

Giống như chỉ khi cô trở thành người ưu tú nhất, thì Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể liếc mắt nhìn cô nhiều hơn mấy lần.

Nhìn vẻ mặt của toàn là vẻ hoài nghi của người trước mặt, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mím môi, lúc này anh mới chậm rãi ý thức được một sự thật nghiêm trọng.

Anh đã làm rất nhiều điều sai trái.

Ví dụ như, anh đã từng rất nghiêm túc yêu cầu cô không được dựa dẫm vào anh, cũng nghiêm khắc yêu cầu cô phải tạo ra thành tích trong sự nghiệp.

Tiêu Kỳ Nhiên còn hết lần này đến lần khác nói với Giang Nguyệt, đừng bao giờ nghĩ rằng công ty sẽ bao che cho những sai lầm của cô, tất cả những sai lầm của cô đều phải tự mình trả giá.

Suy nghĩ ban đầu của anh, chẳng qua là muốn xoá bỏ quan hệ “kim chủ" với Giang Nguyệt mà thôi.

Nhưng tất cả đã vượt quá tầm kiểm soát của anh.

Tiêu Kỳ Nhiên bước về phía trước vài bước, dùng lòng bàn tay khô ráp, nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc bị gió thổi bay dính trên mặt Giang Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play