Xung quanh gần như không có bóng người nào, phía dưới con đường chính là đất hoang, nhìn rất hoang vu và tịch mịch.
Trống không.
Cô cúi đầu, đá những viên đá nhỏ dưới chân xuống đường như những đứa trẻ, những viên đá ấy lăn xuống dốc đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Cô quay đầu lại, thấy Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đi theo phía sau mình, nói: “Tôi không nghĩ bản thân lại bị bệnh như vậy, làm sao tôi có thể mắc bệnh được cơ chứ?”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ im lặng nhìn cô.
“Bác sĩ nói với tôi, là do cảm xúc của tôi bị dồn nén lâu ngày, dẫn đến tâm lý có vấn đề.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, lẩm bẩm: “Anh ấy nói tôi nên học cách khóc, tức giận và làm phiền người khác.”
“Trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng tôi đã thử, nó không có tác dụng.”
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên cao hơn mình một cái đầu, cô ngẩng mặt lên và chớp mắt: “Tôi có khóc to thế nào cũng sẽ không có ai đến ôm tôi, dỗ dành tôi, hoặc cho tôi kẹo.”
“Họ sẽ nói, ‘con là chị gái, sao có thể khóc cơ chứ?’, ‘một đứa con gái như mày thì đừng có mà khóc lóc’, ‘con gái là thứ vô dụng’, ‘nếu’ còn khóc nữa thì cút ra khỏi căn nhà này đi’.”
Vừa nói, nước mắt Giang Nguyệt lã chã rơi: “Nhưng đôi lúc họ sẽ gọi tôi là Nguyệt Nguyệt, gọi tôi là con gái ngoan, nói rằng tôi là niềm tự hào của họ.”
Giang Nguyệt rất khao khát được yêu thương.
Cho nên cô hiểu chuyện rất sớm, tự mình mài giũa bản thân, biến mình thành một kẻ mà ai cũng yêu thích, nghĩ rằng bản thân sẽ có được yêu thương.
Dưới ánh chiều tà, người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đứng trước mặt cô, vô cùng trịnh trọng và tao nhã, đang tỉ mỉ lắng nghe cô nói.
Giang Nguyệt ôm mặt, nước mắt vẫn tràn ra từ những kẽ tay: “Tôi cho rằng bản thân đã rất cố gắng, vì sao cuộc đời này vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Sau khi biết rằng bản thân được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyệt là lo sợ.
Cô sợ nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và cuộc sống của cô.
Giống như Tiêu Kỳ Nhiên đã nói, không có đoàn làm phim nào sẽ chấp nhận một diễn viên bị bệnh tâm thần, cũng không có một thương hiệu nào muốn hợp tác với một ngôi sao có tiếng xấu.
Điều này thực sự quá nguy hiểm.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cô có từng nghĩ tới, vấn đề không nằm ở chính cô không?”
Trong ánh mắt anh không có chút cảm xúc dư thừa nào: “Ý tôi là, có một số người mà cả đời này cô cũng không thể khiến họ hài lòng được.”
Giang Nguyệt ngơ ngác.
“Có người căn bản vốn không yêu thương cô, mà chỉ chán ghét cô. Dù cô có làm gì đi chăng nữa, đối với họ mà nói, chẳng qua chỉ là quỳ gối van xin không cần thiết mà thôi.”
Nghe được câu này, trái Giang Nguyệt có chút run rẩy.
Vậy, Tiêu Kỳ Nhiên cũng là như vậy sao?
Vốn dĩ không yêu thương cô, mà chỉ có chán ghét?
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thay vì cố gắng làm hài lòng người khác, hãy nỗ lực làm hài lòng chính mình.”
“Làm thế nào để làm hài lòng chính mình?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT