Cũng may đề tài này không kéo dài quá lâu, ba người một lần nữa trở lại xe, Giang Nguyệt vừa định mở cửa xe, Tiêu Kỳ Nhiên đã giữ tay cô lại.
“Cô lái xe đi.” Giọng điệu của hắn ra lệnh.
Vừa rồi Tần Di Di thì thầm đề nghị, nói là để Giang Nguyệt lái xe, dù sao cô cũng là nhân viên của Giang San mà. Như vậy thì Tiêu Kỳ Nhiên có thể ngồi ở hàng ghế sau cùng cô ta.
Giang Nguyệt đưa tay nhận lấy chìa khóa xe, trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Tần Di Di thấy thế, nghĩ rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ cùng ngồi ở hàng ghế sau với cô, vì vậy liền mở cửa sau ngồi vào trước.
Thế nhưng không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại đi vòng sang phía bên kia, ngồi vào ghế phụ lái.
Ánh mắt Tần Di Di mở to, ngạc nhiên hỏi: “A Nhiên, anh không ngồi phía sau với em sao?”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên không chút thay đổi, thản nhiên đáp: “Cô ta không quen với đường xá ở Hoa Thành. Cần phải đảm bảo sự an toàn cho mọi người.”
Nghe vậy, Tần Di Di còn muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng Giang Nguyệt đã trực tiếp khởi động động cơ.
“Được rồi, chị Giang Nguyệt, chị lái chậm một chút nha, an toàn là trên hết ạ.”
Tần Di Y có chút khó chịu nhưng lại không thể gây sự một cách vô lý, cô đành phải giả vờ quan tâm vài câu.
Trong suốt quãng đường đi, không có một ai nói chuyện.
Sau khi điều hướng đi đến vị trí của nhà hàng, Giang Nguyệt theo thói quen lấy phấn và son môi ra để trang điểm.
Tối qua thức khuya nên hôm nay Giang Nguyệt đành phải trang điểm để che đi sự mệt mỏi.
Khi đi gặp khách hàng, vẻ bề ngoài cũng rất quan trọng, việc đó thể hiện mình đang tôn trọng đối phương.
Tần Di Di không cam lòng, từ hàng ghế phía sau thò đầu lên: “Chị Giang Nguyệt, chị đi gặp người lạ còn phải trang điểm kỹ vậy sao? Thật tỉ mỉ nha, chẳng trách chị là đại minh tinh.”
Cô nàng nắm chặt lòng bàn tay, giống như tự trách: “Tôi lúc đi ra ngoài đi vội quá, ngay cả một cây son môi cũng quên mang theo, thật sự là quá sơ suất rồi.”
Giang Nguyệt nhướng mày, nhìn thoáng qua son màu hồng nhạt trên môi của Tần Di Di.
“Lớp trang điểm của cô vẫn còn đầy đủ, cô không cần phải dặm thêm son đâu.”
Tần Di Di nhẹ giọng nói: “Bây giờ vẫn còn son môi, nhưng không có nghĩa là một lát nữa vẫn sẽ còn giống vậy nha.”
Nói xong, Tần Di Y còn bày ra bộ dáng thẹn thùng nhìn thoáng qua Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt thực sự nói không nên lời.
Cô thật sự chịu hết nổi Tần Di Di, không chút cảm xúc mà nói:
“Cô yên tâm, Tiêu Kỳ Nhiên có thói quen sạch sẽ. Anh ta sẽ lau sạch son môi trước khi hôn thôi, không sợ bị lem son đâu.”
Giọng nói của cô dường như là giọng điệu của một người đã từng trải qua vậy.
Nói xong, cô cũng lười nhìn sắc mặt đang tái nhợt của Tần Di Di, cụp mi xuống.
Lúc này không khí trong xe có chút u ám, Giang Nguyệt liền mở cửa xe đi ra ngoài, cô đứng dựa người vào sườn cửa xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT