Yết hầu hắn lên xuống, trong đôi mắt sâu thẳm ấy dường như đang có ngọn lửa nhảy múa, càng thêm thâm sâu không thể diễn tả được.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hơi thở ấm áp của anh từng chút từng chút đè xuống, khoảng cách gần đến mức cô cảm thấy môi hai người có thể chạm nhau bất cứ lúc nào.
Trong đầu nảy ra một suy nghĩ, Giang Nguyệt bất ngờ giơ bông hồng trên tay lên chắn giữa hai người.
Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức bị bao phủ bởi hoa hồng, xuyên qua những cánh hoa vẫn có thể nhìn thấy khóe mắt cong cong của Giang Nguyệt.
Cô ấy đang cười trộm.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên có chút dịu dàng, giơ tay muốn đẩy hoa hồng trước mặt ra, Tần Di Di lại vừa vặn chạy tới, nhìn thấy động tác của hai người, trong lòng lập tức có chút căng thẳng.
“A Nhiên, anh tìm được chị Giang Nguyệt rồi à?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiêu Kỳ Nhiên lập tức đứng thẳng người, sắc mặt bình tĩnh đáp:
“Ừ, cô ấy ngủ quên ở đây.”
Tần Di Di đi tới, tỏ ra lo lắng: “Chị Giang Nguyệt, ở chợ hoa có rất nhiều người đi lại, chị phải chú ý an toàn, đừng để bị lạc.”
Giang Nguyệt giơ tay ấn ấn mi tâm: “Tôi đi bên cạnh hai người, chẳng lẽ không quấy rầy thời gian của hai người sao?”
Cô mới không tin Tần Di Di là thật tâm thật ý.
Vừa nghe câu này, Tần Di Di cắn cắn môi nói: “Thật ra em và A Nhiên cũng không đi dạo được bao lâu là đã phát hiện không thấy chị đâu, lập tức đi tìm chị rồi.”
Câu này gần như đang nói là Giang Nguyệt cố ý quấy rầy buổi hẹn hò của cô ta và Tiêu Kỳ Nhiên đúng không?
Gương mặt của Tiêu Kỳ Nhiên cũng trở lại bộ dáng lạnh lùng bình thường, khẽ mắng: “Đi ra ngoài chỉ biết gây phiền phức, cũng không biết ai nợ cô nữa.”
Giang Nguyệt cố gắng khống chế cảm xúc của mình, rũ mắt nhìn thời gian: “Đã đến giờ rồi.”
“May mà cô còn nhớ rõ mình tới đây làm gì đó.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên không có cảm xúc gì, thậm chí còn có vài phần châm chọc:
“Cô thật sự cho rằng cô đến đây nghỉ dưỡng sao?”
Giang Nguyệt cảm thấy khó thở. Cô bỗng nhiên có chút xúc động, quay đầu nói với Tần Di Di:
“Tối hôm qua cô có thấy pháo hoa không?”
Không rõ vì sao Giang Nguyệt đột nhiên lại hỏi như vậy, Tần Di Di sửng sốt vài giây, sau đó ngây ngốc gật gật đầu:
“Có thấy ạ. Rất đẹp.”
Nhắc tới chuyện này, Tần Di Di lại cảm thấy có chút bực bội, nhịn không được quay ra nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt trách móc:
“Pháo hoa này là trước đây em và A Nhiên đặt ở Bắc thành, A Nhiên đã đồng ý cùng nhau đi xem trong đêm giao thừa. Nhưng không ngờ anh ấy lại chơi trò mất tích…”
Nghe vậy, Giang Nguyệt bỗng nhiên bật cười.
Cô biết ngay mà. Lời đàn ông nói ở trên giường, một câu cũng không đáng tin.
Pháo hoa đặc biệt dành riêng cho cô sao?
Khốn kiếp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT