*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh giống như đang đối đãi với một tội nhân phạm phải lỗi lầm to lớn nào vậy.
Giang Nguyệt bị kéo đến ghế sô pha trong phòng, trên bàn đã chất đầy giấy vệ sinh đã qua sử dụng, Tần Di Di vẫn đang khóc, hai mắt sưng to.
Nếu không biết, còn tưởng rằng cô ta đã gặp phải chuyện gì rất oan ức.
Giang Nguyệt có chút bực bội, nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tần Di Di ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe nhìn cô: “Chị Giang Nguyệt, tối hôm qua chị nói dối phải không? A Nhiên ở trong phòng chị phải không?”
Giang Nguyệt vừa định mở miệng muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông bên cạnh lập tức ném ánh mắt lạnh lùng sang, cảnh cáo cô không được nói lung tung.
“... Không, cô nghĩ nhiều rồi.”
Tần Di Di sững sờ hai giây, liếc nhìn vết cắn trên cổ Tiêu Kỳ Nhiên, lại lập tức nước mắt giàn giụa:
“Nếu không phải ở trong phòng chị Giang Nguyệt, vậy trên cổ A Nhiên vì sao lại có vết cắn.”
Giang Nguyệt theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn cổ Tiêu Kỳ Nhiên, quả nhiên có một vết đỏ nhỏ.
Dù nhỏ, nhưng rất rõ ràng.
Giang Nguyệt: …
Cô thừa nhận tối hôm qua khi ở đỉnh khoái cảm, cô thật sự không khống chế được bản thân, nhịn không được cắn cổ anh.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Tiêu Kỳ Nhiên lại bắt cẩn đến mức không biết che đậy nó hả?
Đầu óc Giang Nguyệt nhanh chóng vận động vài giây, sau đó vẻ mặt thản nhiên nói:
“Cô hiểu lầm rồi. Thật ra Tiêu tổng rất hay bị nổi mề đay.”
Mề đay?
Câu trả lời này không chỉ khiến Tần Di Di kinh ngạc mà còn khiến Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cách kỳ lạ.
Giang Nguyệt mở to hai mắt, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chậm rãi nói: “Tiêu tổng thường xuyên bận bịu với công việc, bình thường thiếu ánh nắng mặt trời, ăn uống cũng không đều độ. Vì vậy lâu lâu lại nổi mề đay vậy thôi.”
“Hơn nữa, khí hậu ở Hoa Thành và Bắc Thành rất khác nhau, cơ thể không quen với hoàn cảnh cũng là hợp lý thôi.”
Giang Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó bình tĩnh nói:
“Anh xuống lầu mua một ít thuốc tiêu viêm uống vào là hết thôi.”
Lời này có vẻ rất đúng đắn.
Nghe vậy, Tần Di Di cũng ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên nghi ngờ hỏi: “A Nhiên, là như vậy ạ?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “Ừ.”
Nghe được câu trả lời của hai người này, đầu tiên Tần Di Di nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người họ, đối với lý do này bán tín bán nghi.
Tuy nhiên, cô nàng rất nhanh chóng ngừng khóc mà nở nụ cười, bước tới ôm lấy cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, thân mật cọ cọ vào hắn, nước mắt ở nơi khóe mắt vẫn còn chưa lau khô.
“A Nhiên, nếu anh bị nổi mề đay sao không nói sớm với em? Để em hiểu lầm anh lâu như vậy.”
Sau đó lại tỏ ra lo lắng: “Vậy giờ chúng ta lập tức đi mua thuốc cho anh đi, đừng để nghiêm trọng hơn.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một cái, trong ánh mắt cảm xúc tối tăm, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Sau đó anh lại cụp mắt nhìn Tần Di Di, giọng nói rất dịu dàng: “Được.”
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tiễn được hai của nợ này đi.
Cô vừa định xoay người trở về phòng, không ngờ hai của nợ Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên lại quay trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT